Chương 93

1.2K 109 8
                                    

"Vân Hạm tỷ tỷ." Sau khi mặc xong y phục, Mạnh Hiểu Dư đi đến nhà ăn, chào hỏi Nam Cung Vân Hạm đang ngồi chờ mình trên bàn ăn.

"Ân, đến đây ăn cơm! Hôm nay có món gà hầm khoai tây ngươi thích!" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đến, Nam Cung Vân Hạm đón nàng ngồi xuống cạnh mình, cầm đũa gắp thịt gà vào chén nàng.

"Cảm ơn Vân Hạm tỷ tỷ." Ngồi vào bàn, Mạnh Hiểu Dư vừa cho thịt gà vào miệng vừa cảm ơn.

Nam Cung Vân Hạm nghe thấy nàng cảm ơn, không nói gì, tiếp tục gắp một ít thức ăn cho nàng.

Cứ như vậy mãi cho đến khi cuối bữa ăn, đũa của Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa gắp thứ gì trong dĩa thức ăn. Ăn xong, Mạnh Hiểu Dư lôi kéo Nam Cung Vân Hạm đang phân phó nấu nước tắm đi vào phòng Linh Ngọc Nhi xem Linh Ngọc Nhi đang hôn mê.

Nhìn Linh Ngọc Nhi vẫn đang hôn mê nhưng sắc mặt đã trở nên hồng nhuận, Mạnh Hiểu Dư nhìn Nam Cung Vân Hạm hỏi: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh?"

"Cái này phải xem năng lực tự hồi phục của nàng, vốn thân thể đã trọng thương lại trúng độc dẫn đến độc nhập tâm mạch, hiện tại tuy rằng độc trong cơ thể đã được loại bỏ, nhưng những tổn hại do độc gây ra vẫn còn, cần chậm rãi điều trị....." Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Vân Nam Cung Hạm thuận miệng nói thật nhiều nhưng không nói khi nào thì Linh Ngọc Nhi có thể tỉnh. Cuối cùng nàng kết luận: "Cho nên cụ thể khi nào nàng có thể tỉnh lại, ta không dám kết luận, tất cả đều phải xem năng lực hồi phục của nàng." Ngụ ý khi nào Linh Ngọc Nhi có thể tỉnh không thể dựa vào Nam Cung Vân Hạm mà phải xem bản thân nàng, nếu năng lực hồi phục mạnh thì không chừng ngày mai có thể tỉnh. Nếu năng lực hồi phục yếu thì có lẽ sang năm nàng vẫn sẽ không tỉnh lại.

"Là vậy sao!" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói nàng không biết khi nào thì Linh Ngọc Nhi sẽ tỉnh lại, Mạnh Hiểu Dư có chút mất mát. Nàng cũng không rõ vì sao lại mất mát, chỉ là trong lòng nàng không hy vọng Linh Ngọc Nhi sẽ như mỹ nhân ngủ, không hề tức giận mà cứ nằm mãi trên giường. Điều này khác với một Linh Ngọc Nhi mà nàng quen biết, Linh Ngọc Nhi nàng biết là người vô cùng kiêu ngạo, tự tin lại có chút vô lại. Mà hiện tại người luôn miệng gọi mình là nương tử lại đang an tĩnh nằm trên giường, nó khiến lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó chịu, tựa như có kim châm đâm vào lòng nàng, tuy không quá đau nhưng lại khiến tâm can thổn thức.

"Tiểu Dư nhi, ngươi đừng quá lo lắng, dù sao nàng cũng là người học võ, với cảnh giới hiện tại của nàng thì thân thể sẽ hồi phục rất nhanh." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mất mát, Nam Cung Vân Hạm an ủi.

"Thật vậy sao?" Đôi mắt Mạnh Hiểu Dư đầy chờ mong hỏi lại.

"Ân." Nhìn đôi mắt đầy mong đợi kia, Nam Cung Vân Hạm tuy vô cùng không muốn nhưng vẫn gật đầu. Sau đó nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư thấy mình gật đầu thì tươi cười xán lạn, nàng bỗng rất hối hận vì lời vừa rồi. Suy nghĩ hối hận ấy không được bao lâu đã thay bằng sự vui vẻ vì cái hôn má của Mạnh Hiểu Dư.

Nghe thấy Nam Cung Vân Hạm khẳng định, Mạnh Hiểu Dư rất vui, vì thế đã kích động hôn lên má Nam Cung Vân Hạm một cái, khi nàng nhận ra thì hai má đỏ ửng: "Hahaha, ta, ta ra ngoài luyện kiếm." Nói rồi thẹn thùng chạy ra khỏi phòng Linh Ngọc Nhi, chạy vào phòng mình cầm lấy kiếm lại nhanh chóng chạy đến chỗ luyện kiếm hôm qua.

[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ