Chương 88

1.1K 91 0
                                    

"Dược nô, khách nhân ở phòng này đâu?" Nam Cung Vân Hạm rời giường rửa mặt xong, đến phòng Mạnh Hiểu Dư, muốn gọi nàng cùng nhau ăn sáng, không nghĩ đến không ai trong phòng, vì thế nàng đến hỏi dược nô đang sửa sang thảo dược.

"Bẩm tiểu thư, vị Mạnh cô nương kia đang luyện kiếm ở bãi đất trống phía Tây Nam!" Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, nam tử trung niên mặc bố y ngắn, cung kính đáp.

Nghe xong, Nam Cung Vân Hạm khẽ gật đầu, sau đó dựa theo lời dược nô. Sau khi đi được một lúc, Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy cách đó không xa, một thân ảnh vàng nhạt, tay cầm trường kiếm, thần sắc nghiêm túc luyện kiếm.

Chậm rãi đến gần thân ảnh màu vàng nhạt, Nam Cung Vân Hạm vẫn chưa lên tiếng quấy rầu, chỉ đứng nhìn Mạnh Hiểu Dư cách đó không xa, đến khi Mạnh Hiểu Dư luyện xong kiếm pháp, nhìn thấy nàng, nàng mới mỉm cười chào hỏi với Mạnh Hiểu Dư.

"Vân Hạm tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?" Luyện vài lần kiếm pháp lão già thúi và tỷ muội Hàn Như Băng dạy, sau khi luyện quen rồi nàng mới ngừng lại. Nhưng mà không nghĩ đến, khi lơ đãng xoay người thì thấy Nam Cung Vân Hạm không biết đã đứng bên cạnh bao lâu đang nhìn mình, vì thế nàng rất tò mò hỏi.

"Haha, sáng sớm đến phòng gọi ngươi rời giường ăn sáng, không nghĩ đến ngươi không ở đó, hỏi dược nô thì biết được ngươi đang luyện kiếm ở đây, cho nên ta đến đây." Nhìn Mạnh Hiểu Dư vì luyện kiếm mà trán đổ mồ hôi, Nam Cung Vân Hạm lấy khăn tay nhẹ nhàng thay nàng lau mồ hôi, ôn nhu nói.

"À! Vậy Vân Hạm tỷ tỷ đã tới bao lâu rồi?" Nhìn thấy Nam Cung Vân Hạm cẩn thận giúp đỡ mình lau mồ hôi, Mạnh Hiểu Dư muốn cự tuyệt lại không biết nên cự tuyệt thế nào, đành phải đỏ mặt hỏi nàng.

"Chỉ vừa đến thôi, chẳng qua thấy ngươi luyện kiếm nghiêm túc nên không gọi ngươi!" Thay Mạnh Hiểu Dư lau mồ hôi, cất khăn tay đi, hỏi: "Hiện tại đã luyện xong rồi?"

"Ừ." Tuy không biết vì sao nàng hỏi vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn gật đầu.

"Haha, nếu đã luyện xong, chúng ta trở về ăn sáng thôi! Ta nghĩ ngươi luyện kiếm lâu như vậy, hẳn đã đói bụng!" Nói xong không đợi Mạnh Hiểu Dư đáp lại, trực tiếp nắm lấy tay nàng, đến Thanh Trúc Uyển của các nàng.

"Ách! Vân Hạm tỷ tỷ....." Mạnh Hiểu Dư bị nàng nắm, hơi ngây người nhưng vẫn không rút ra. Vì thế đành phải gọi nàng một tiếng, hy vọng nàng có thể buông tay mình.

"Sao vậy?" Nam Cung Vân Hạm cũng biết ý đồ của Mạnh Hiểu Dư, vì thế nàng âm thầm nắm chặt lấy tay Mạnh Hiểu Dư, không cho nàng rút tay ra khỏi mình. Khi nghe Mạnh Hiểu Dư gọi mình, nàng cũng chỉ coi như không biết, mỉm cười nhìn lại.

"Không.....không có gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, bữa sáng ăn gì thôi." Vốn muốn gọi Nam Cung Vân Hạm để nàng buông tay ra nhưng khi thấy nàng quay đầu cười hỏi, không biết vì sao lòng Mạnh Hiểu Dư bỗng có cảm giác hơi sợ, vì thế lời muốn nói lập tức thay đổi khi nhìn thấy nụ cười của nàng.

"Haha, nơi hương dã này không có gì ăn ngon, chỉ có một chút cháo thanh rau dại thôi, tiểu Dư nhi hẳn sẽ không để ý nhỉ!" Thấy Mạnh Hiểu Dư đổi lời, Nam Cung Vân Hạm khẽ cười nói.

[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ