"A... nhàm chán quá. Như Băng tỷ tỷ, khi nào chúng ta mới tới được Phú Vân Thành, trên đường ta cảm thấy nhàm chán muốn chết được."
Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư đang cưỡi Tiểu Khôi đi phía sau các nàng. Buồn cười nghĩ "Tiểu gia hỏa là làm sao vậy? Vừa rồi không phải cưỡi Tiểu Khôi cao hứng ca hát sao? Tuy rằng giai điệu rất kỳ lạ nhưng nghe không tệ, nghe nói là nhạc thiếu nhi quê nàng." Nghĩ vậy Hàn Như Băng liền hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi còn rất cao hứng mà, sao lại nhàm chán rồi."
"Không vì sao cả, chỉ cảm thấy rất nhàm chán." Mạnh Hiểu Dư lười nhác trả lời.
"Vậy sao không tiếp tục hát? Hơn nữa tiểu gia hỏa hát không tệ lắm." Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, hỏi.
"Đương nhiên, ta hát rất tốt. Không phải ta bịa nhưng ta từng đạt quán quân cấp thành. Hơn nữa ta còn... (giản lược mấy ngàn từ)." Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng khen mình hát hay, lập tức bỏ đi bộ dạng lười nhác. Trở nên có mười phần tinh thần, bắt đầu khoe khoang thành tích đạt được trong các cuộc thi hát.
Hàn Như Băng thấy tiểu gia hỏa nghe mình nói xong, bắt đầu có tinh thần hơn. Lắc đầu cười, tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc khi Mạnh Hiểu Dư bùm bùm nói một tràng dài, Hàn Như Băng đúng lúc nói: "Nói như vậy ngươi hát rất lợi hại? Lại còn hát được rất nhiều bài? Vậy vừa rồi vì sao chỉ hát một bài?"
"Vừa rồi khi ta hát, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ vẫn luôn cúi đầu nhìn đường không chú ý ta. Cho nên ta cho rằng hai người đều không nghe." Mạnh Hiểu Dư nói.
"Cho nên ngươi bởi vì ta cùng Như Sương chỉ lo nhìn đường, không chú ý ngươi. Cho nên ngươi cảm thấy nhàm chán?" Hàn Như Băng buồn cười hỏi.
"Đúng vậy, hai người không để ý ta. Ta một mình, rất nhàm chán." Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm nói, nghĩ gì đó liền hỏi: "Như Băng tỷ tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thích nghe ta hát sao?"
"Ân có thể vậy." Hàn Như Băng nhìn khóe miệng muội muội hơi cong lên, trả lời.
"Vậy ta đây hát cho hai tỷ nghe được không?" Nghe thấy Hàn Như Băng trả lời, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ nói.
"Hảo, tiểu gia hỏa muốn hát gì?"
"Hát gì sao? Để ta xem...." Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ một chút. Hát gì đây? Nơi này là cổ đại, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đều là người cổ đại lại không giống như mình xuyên không đến. Nếu hát những bản tình yêu được yêu thích ở hiện đại, các nàng khẳng định không tiếp thu được. Ta nên hát gì đây? Mạnh Hiểu Dư cau mày một hồi, bỗng nhiên nàng thấy kiếm trong tay Hàn Như Băng. Linh quang chợt lóe như nghĩ đến gì đó, sau đó đánh đầu một cái. Ta thật thông minh mà trừ những ca khúc được yêu thích còn không phải có rất nhiều ca khúc trong game online sao? Những ca khúc nói về giang hồ cổ đại, hát lên không phải rất hợp sao? Ta thật ngốc mà. Nghĩ một lúc, Mạnh Hiểu Dư không nhiều lời liền trực tiếp hát.
"Mưa gió xoay vần ai là anh hùng của ai
Ỷ Thiên nâng rượu, cười hỏi cao xanh
Huy kiếm vút bay dẫu rằng tung hoành xuân thu
Khi nào trời cao biển rộng
Mưa gió xoay vần giang hồ nhiệt huyết luận anh hùng
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Ficción GeneralTác phẩm: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! Tác giả: Phong Vũ Số chương: 124 Chương Thể loại : Cổ đại, HE, Võ hiệp, Xuyên không, NP (1x5), Hài hước, Nhất Thụ Đa Công Nhân vật: Mạnh Hiểu Dư x Hàn Như Băng, Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hàn, Dạ Vô Song, L...