Chương 57

2.9K 143 0
                                    

"Như Băng tỷ tỷ vì sao hắn không tổ chức Đại Hội Anh Hùng ở địa bàn mình mà lại tổ chức ở Thiết Phiến Môn? Chẳng lẽ vì Linh Vũ Sơn Trang của bọn hắn không đủ lớn sao?" Hôm nay là ngày Đại Hội Anh Hùng tổ chức, sáng sớm Mạnh Hiểu Dư đã bị hai tỷ muội Hàn Như Băng kéo khỏi ổ chăn ấm áp, cho nên lúc này vẻ mặt nàng khó chịu theo sau tỷ muội Hàn Như Băng.

"Thế nào? Tiểu gia hỏa còn chưa nghỉ ngơi tốt sao, sao mặt lại không vui?" Nhìn mặt xấu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng buồn cười hỏi.

"Ân, còn chưa ngủ đủ." Bởi vì có chút mệt, Mạnh Hiểu Dư thành thật đáp.

"Nga! Vậy sao! Ta cho rằng tiểu gia hỏa nằm trên giường hai ba hôm đã nghỉ ngơi đủ rồi!" Nhìn Mạnh Hiểu Dư buồn bã ỉu xìu, Hàn Như Băng cố ý kéo dài giọng mình.

"Như Băng tỷ tỷ......" Nghe thấy lời Hàn Như Băng, mặt Mạnh Hiểu Dư tức khắc hồng như cà chua. "Như Băng tỷ tỷ thật quá xấu, nếu không phải tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đêm đó không hề tiết chế, ta sẽ nằm trên giường hai ba hôm sao? Hiện tại cư nhiên còn trêu ta, quả thực là quá xấu mà." Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư vô cùng muốn đánh hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Ân? Sao vậy?" Nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng biết nàng nhớ đến chuyện hai ngày trước vì thế vờ khó hiểu hỏi.

"Không.....không có gì." Nhìn hai mắt cười của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư đoán được Hàn Như Băng cố ý, không khỏi cảm thấy mình lại bị trêu lần nữa, sau khi lắp bắp thì im lặng không lên tiếng. "Như Băng tỷ tỷ quá phúc hắc, luôn khi dễ mình, người siêu cấp xấu lại còn......" Mạnh Hiểu Dư đang oán giận Hàn Như Băng phúc hắc thì bị Hàn Như Sương ngắt ngang.

"Đến rồi."

"Sao? Đến cái gì?"

"Đến Thiết Phiến Môn." Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nhẹ giọng nói.

Nghe thấy lời Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt sợ ngây người. "Đây là Thiết Phiến Môn? Này cũng quá giàu có rồi!" Mạnh Hiểu Dư vừa xem xét địa phương cao cấp trước mặt, vừa cảm thán nói.

"Xin hỏi ba vị nữ hiệp là đáp ứng lời mời làm khách nhân của Đại Hội Anh Hùng?" Một vị nam tử mặc trường bào đỏ tía, gương mặt văn nhã tuấn tiếu hỏi.

Nghe nam tử hỏi Hàn Như Băng vẫn chưa nói gì, chỉ từ trong lòng lấy ra thư mời Triều Khuyết Cung của trang chủ Lĩnh Vũ Sơn Trang Triệu Thiên Du đưa cho nam tử trước mặt.

Nam tử nhận thư mời của Hàn Như Băng nhìn thoáng qua, lập tức hai tay ôm quyền làm giang hồ lễ với tỷ muội Hàn Như Băng. "Hóa ra là nhị vị cung chủ của Triều Khuyết Cung, xin thứ cho tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, tại hạ là đại đệ tử của môn chủ Thiết Phiến Môn Ngô Thành Tư."

"Phốc hahaha......" Nghe thấy tên vị nam tử tuấn tiếu, Mạnh Hiểu Dư lập tức không mặt mũi cười ra tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ đến "Không làm nên chuyện chẳng phải ý là chẳng làm nên trò trống gì sao? Tên này cũng thật tài tình mà!"

"Không biết vị cô nương đây vì sao vô cớ bật cười? Hay tên tại hạ có gì không ổn?" Ngô Thành Tư thấy mình vừa báo tên Mạnh Hiểu Dư phía sau tỷ muội Hàn Như Băng bật cười, vì thế nghi hoặc hỏi.

"Không có không có, tên ngươi rất ổn, không có chỗ nào bất ổn." Nghe hắn hỏi, Mạnh Hiểu Dư vội lắc đầu nói.

"Vậy cớ gì cô nương lại bật cười?" Ngô Thành Tư nhìn thiếu nữ mặc váy lụa hồng nhạt đứng cạnh Hàn Như Băng hỏi.

"Sao? Ta cười là vì......là vì..... ta cũng không biết mình vì sao lại cười, chỉ đột nhiên muốn cười!" Suy nghĩ nửa ngày tìm không được nguyên nhân vì sao bật cười, Mạnh Hiểu Dư đành phải nói vậy.

"Phiền toái Ngô thiếu hiệp mang chúng ta đi gặp lệnh sư cùng Triệu trang chủ." Nhìn thấy Ngô Thành Tư còn muốn hỏi tiếp, mà tiểu gia hỏa lại né tránh, Hàn Như Băng đành lên tiếng nói sang chuyện khác, nàng không muốn tiểu gia hỏa nhà mình bị người khác khi dễ.

"A được, ba vị mời đi hướng này." Vốn Ngô Thành Tư còn muốn hỏi nữa, lại nghe thấy lời Hàn Như Băng, sửng sốt một chút làm tư thế mời với ba người, sau đó mang ba người đến phòng khách.

"Nơi này là phòng tiếp khác, sư phụ, Triệu trang chủ, các chưởng môn các môn phái khác cùng đông đảo tiền bối võ lâm đều bên trong, mời nhị vị cung chủ cùng vị tiểu nữ hiệp này chờ một lát, sẽ có thông báo vào." Ngô Thành Tư mang ba người dạo quanh thôn trang một vòng mới dừng lại trước cửa một nơi sau đó nói với ba người Hàn Như Băng rồi lập tức đi vào nội đường thông báo.

"Phòng tiếp khách này cũng quá xa rồi! Đi đến chân ta đều đau." Nhìn tên không làm nên chuyện vào thông báo, Mạnh Hiểu Dư cong lưng xoay mắt cá chân của mình, oán giận nói. Tên không nên chuyện kia không những mang ba người các nàng đi lòng vòng quanh co, tốc độ lại còn nhanh tựa như có ai phía sau truy hắn, làm nàng chỉ có thể tăng tốc theo sau, cả phong cảnh xung quanh cũng không kịp thưởng thức. Khi Mạnh Hiểu Dư đang oán giận cùng xoa mắt cá chân đau của mình thì một âm thanh hồn hậu trung khí truyền vào tai, nàng sợ đến mức vội vàng thẳng eo.

"Hahaha nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung đại giá quang lâm, thật sự là hàn xá bồng tất sinh huy*!"

*bồng tất sinh huy: rồng đến nhà tôm

Cùng vị âm thanh đinh tai nhức óc này, Mạnh Hiểu Dư thấy đoàn người bước ra. Đi đầu là một nam tử trung niên diện mạo tục tằng mặt đầy râu xồm, cùng một vị đầu tóc hoa râm râu cũng hoa râm, nhưng diện mạo lại văn nhã hơn râu xồm. Đi đầu là hai người, theo sau họ có không ít người. Mà tên không làm nên việc theo sau râu xồm kia, nhìn dáng vẻ râu xồm chính là sư phụ của hắn kiêm chức môn chủ Thiết Phiến Môn, lời đinh tai nhức óc vừa rồi cũng là của hắn. Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư lại nghiêm túc đánh giá râu xồm trước mặt. Thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, mặt chữ điền, lông mày thô đậm, hai mắt sắc bén nhưng vẩn đục, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi rắn chắc, mặt râu, thoạt nhìn rất giống Lý Quỳ. Đánh giá môn chủ Thiết Phiến Môn nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái, người tục tằng như vậy vì sao lại thu một người diện mạo văn nhã tiểu bạch kiểm lại có tiềm chất không làm nên việc làm đồ đệ? Không phải nói sư phụ thế nào thì thu đệ tử thế ấy sao? Vì sao hai người họ lại tương phản lớn như vậy?

[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ