Chương 61

1.5K 133 2
                                    

"Ai nha Triệu đại ca, lời này của ngươi không đúng rồi, luận võ vốn bằng bản lĩnh, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên. Như lời của đại ca vậy thì còn gì để xem? Luận võ vốn là dùng toàn lực, mới có thể phân cao thấp thắng bại, nếu phải dùng toàn lực thì khẳng định sẽ có khả năng đả thương người. Như vậy khẳng định sẽ có một bên tử thương, ta thấy không bằng như vậy đi! Vì tránh phiền toái không cần thiết, ba người các ngươi ở đây lập một khế sinh tử, nếu một bên bất hạnh bị thương hoặc bỏ mình khi luận võ, thì thân nhân, bằng hữu sẽ không tìm phiền toái cho bên còn lại. Các ngươi nói như vậy thế nào?" Râu xồm nói xong nhìn ba người.

"Ta không ý kiến." Nghe thấy lời hắn, Lý Thiên Lộc cùng Vương mặt rỗ mắt đều sáng lên nói.

Mà Mạnh Hiểu Dư nghe xong, trong lòng tức không chịu nổi. "Ngươi tên râu xồm này, ai nói luận võ đến điểm thì dừng? Cao thủ chân chính tuyệt có thể thu phóng tự nhiên. Ngươi rõ ràng là muốn hai nam nhân đáng khinh hung hăng ngược ta, xong việc còn không cho Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ báo thù cho ta! Còn lập khế sinh tử gì đó, ta phi! Thật cho rằng tỷ dễ khi dễ sao? Các ngươi muốn lập khế sinh tử đúng không? Tỷ lập cùng các ngươi, tỷ thề hôm nay không ngược chết đi sống lại hai tên nam nhân đáng khinh các ngươi, tỷ theo họ các ngươi!" Mạnh Hiểu Dư oán giận xong, nói: "Không thành vấn đề."

Nguyên nhân tiểu Mạnh tử sảng khoái đáp ứng như vậy là vì thứ nhất bị những người này làm cho tức chết từ khi bọn họ biết mình là đồ đệ lão già thúi, bọn họ bắt đầu nhằm vào mình.

Thứ hai mấy ngày trước khi Mạnh Hiểu Dư bị hai tỷ muội ép đến không xuống nổi giường. Nàng vô tình học được một công phu đặc biệt, nói là công phu đặc biệt vì ở thế giới này không ai sử dụng nó. Còn có nàng phát hiện công phu này rất giống Lục Mạch Thần Kiếm trong tiểu thuyết của Kim gia gia, không nên nói rất giống mà phải nói chính là Lục Mạch Thần Kiếm.

Tối đó khi bị hai người hung hăng đè ép một đêm, Mạnh Hiểu Dư ngủ suốt một ngày, chờ khi nàng tỉnh lại, trời đã tối. Mà tỷ muội Hàn Như Băng lại không thấy bóng dáng, nàng tỉnh lại hoạt động thân thể đau nhức, suy nghĩ mơ hồ, thân thể lúc này như không giống của nàng, Mạnh Hiểu Dư nỗ lực vài lần cũng không thể thành công. Cuối cùng nàng từ bỏ, "huhu Như Băng tỷ tỷ hỗn đản, Như Sương tỷ tỷ hỗn đản, người ta cả đêm xin tha cũng không buông tha người ta, làm người ta hiện tại cả sức rời giường cũng không có. Hơn nữa hiện tại cư nhiên lại không thấy bóng dáng, chỉ để một mình ta trong phòng, không biết ta sẽ sợ sao? Hai đại hỗn đản." Một mình nằm trên giường lẩm bẩm, oán giận tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu một tay xoa bụng, lẩm bẩm nói: "Đói quá! Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, hai người hiện tại ở đâu? Ta đói quá......."

Khi nàng đang ai oán than đói mà không thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng. Mạnh Hiểu Dư nghe thấy tiếng đẩy cửa, vốn tưởng rằng hai người trở lại, không nghĩ đến khi nàng xoay đầu. Nhìn thấy mặt than Dạ Hàn.

"Mặt than? Sao lại là ngươi? Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đâu?" Nhìn thấy người trước mặt không phải tỷ muội Hàn Như Băng, mà là Dạ Hàn mặt than mặc bộ kinh trang huyền sắc. Mạnh Hiểu Dư không khỏi thắc mắc buột miệng thốt.

[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ