Hai ngày Trân Ni ở Đà Lạt thật sự đã đi qua rất nhiều địa điểm, ngày đầu tiên dành cho việc trải nghiệm mua sắm, ngày thứ hai chính là đã đi đến những địa điểm nổi tiếng ma ám của xứ sở này. Tư liệu đến hôm thứ ba cũng có phần kha khá, tối nay tổ chức event cùng nhóm bạn khác là điểm cuối của cuộc hành trình.
Không có Trí Tú ở bên cạnh, không ai cằn nhằn nàng mặc cho nàng có đem thứ chất cồn kia uống đến thế nào đi nữa. Không đúng, trong cuộc gọi vừa rồi Trí Tú có nói qua nhưng chính là Trân Ni muốn uống đó, muốn không nghe lời cô đó, thì đã sao?
Lúc người ta cần chị nhất chị không có ở bên cạnh. Cuộc gọi, tin nhắn ngày hôm đó của em chị xem như chưa từng thấy. Bây giờ gọi tới cũng chỉ muốn mắng người ta, em vì chị từ bỏ rất nhiều sở thích của mình, vậy mà chị lúc nào cũng muốn mắng em thôi.
Bữa tiệc rượu vừa rồi Trân Ni thật sự đã uống đến bước đi cũng chập chững, người ta cứ nhìn thấy môi nàng mấp máy, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn nói đến thứ gì.
" Mọi người tiếp tục nha, mình say quá muốn về phòng ngủ "
Hiện tại cũng chỉ mới 10h hơn thôi, nhưng không được rồi đã uống quá nhiều không khéo có thể ngủ luôn tại bàn mất. Chiếc đầm đỏ xẻ tà làm lộ đôi chân trần gợi cảm, khuôn mặt ửng đỏ ma mị càng khiến Kim Trân Ni của hiện tại thật khiến người ta muốn phạm tội .
" Trân Ni, cậu về được đến phòng không vậy? " – cô bạn trong nhóm biên kịch ra ý muốn giúp đỡ nàng nhưng chỉ nhìn thấy nàng xua tay ý bảo mình không cần trợ giúp.
" Được rồi, mình không phải con gái mới lớn "
Phòng của họ thuê cũng nằm trong toà nhà này thôi, bất quá cũng chỉ lên lên thang máy liền có thể về đến. Sợ nàng đi lạc sao? Hay sợ bộ dạng của nàng hiện tại người ta kìm lòng không được, dù sao Trân Ni cũng không còn gì để mất.
Nhắc đến liền muốn hận chết Trí Tú, lần đầu tiên tên đó chiếm đoạt nàng cũng trong lúc nàng say như vậy. Nếu không bây giờ người ta vẫn còn cái để giữ giống những thiếu nữ, rất đáng tự hào nha.
" Đây này, mình chẳng phải đã lên đến đây rồi hay sao? " – Trân Ni dựa hẳn vào một bên cửa, cười cười nói nói đúng chất của một kẻ say đến quên trời quên đất.
Căn phòng tối ôm làm cho nàng chán ghét cực điểm, nhanh tay bật công tắc mới có thể khiến nàng thở nổi. Ủa mà có vô đúng phòng không ta? Sao nhìn thấy cái gì cũng lạ quá chừng là lạ.
" Lão công, em về rồi nè, em chóng mặt quá giúp em với " – Trân Ni cố gắng chống đỡ cơ thể mình, cái gì có thể cầm nắm được đều bám lấy.
Mọi thứ xung quanh nàng giống như đều biết phân thân, tên bác sĩ Kim lại đi đâu rồi sao không ra đỡ nàng vậy. Người ta say đến hết thấy đường đi, chị hỏng sợ người ta té chết hay sao?
" Quên mất, này là khách sạn mà " – nghĩ kỷ ra cũng còn may, tuy có say một chút nhưng vẫn tìm đúng phòng để về.
Không thể tưởng tượng ra được cảnh nếu như nàng đi lạc vào một phòng khác. Bộ dạng hiện tại lại giống như đi dâng mồi lên tới bàn nhậu, người ta không ăn chết nàng mới là người không có đầu óc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
RandomAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả