Buổi sáng hôm đó Trân Ni nhận được thông báo từ người quản ngục, nói rằng có thân nhân đến thăm. Vốn dĩ nàng cứ nghĩ rằng có thể là mẹ, còn không thì sẽ là Hồ Phi. Nhưng khi biết được người đó là Trí Tú, tự khắc nảy sinh ra hai luồng ý kiến trái chiều. Một nửa rất muốn gặp cô, nhưng khi nhìn lại số thương tích trên người lại không có cách nào giấu đi được.
” Tôi không muốn gặp chị ấy ” – nén lại tất cả sự nhớ thương như đang ăn mòn vào xương tủy, nói với người quản ngục rằng từ chối lần thăm nuôi này.
Trí Tú lần này đến có đem theo cả An Hạ, khi nghe được nàng từ chối gặp mình, bất quá cô đành phải đem An Hạ làm lý do. Nói với người quản ngục giúp mình thông báo lại một lần nữa, cuối cùng cũng có thể lay động được Trân Ni. Nàng quả thật rất nhớ An Hạ …
” Tại sao lại không muốn gặp chị? ” – vừa rồi Trân Ni không đồng ý gặp cô, Trí Tú còn cho rằng nàng trách mình không quan tâm nàng trong những ngày qua.
” Em còn nghĩ cả đời này chị cũng không muốn gặp lại em ” – những ngày qua đã mong mỏi như thế nào, nhưng hiện tại đối với Trân Ni mà nói đã sớm chấp nhận.
” Chị không có cách nào nhìn thấy em chịu tội oan ức, chị không muốn thấy em phải ngồi tù thay người khác ” – thì ra Trân Ni nghĩ rằng cô hận nàng đã giết Sophia, những ngày qua ít nhiều đã gieo rắc trong đầu nàng những hiểu lầm không đáng có.
” Em thật sự đã giết cô ấy, những gì ngày hôm nay em phải chịu đều là đúng người đúng tội ” – cho dù có là tự vệ giết người, cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
” Có người thứ ba xuất hiện ở hiện trường, cô ta mới là kẻ giết Sophia. Chị đã đem lên toà án tối cao, NiNi cố gắng thêm một chút, em nhất định được thả ra ngoài ” – cô không muốn Trân Ni phải ở đây thêm một ngày nào nữa, nhưng ngày nào Ely còn chưa bị kết án, nàng cũng không được toại ngoại.
” Không phải em giết cô ta sao? Em có thể ra ngoài? ” – Trân Ni hoàn toàn không biết có người thứ ba xuất hiện, nhưng nàng tin chắc Trí Tú đang dùng thái độ rất nghiêm túc để nói với nàng.
” Phải, em sẽ mau chóng trở về. Em còn phải chăm sóc An Hạ, Trân Ni, chị thật sự không biết cách chăm sóc nó ” – cô bế An Hạ từ chiếc nôi lên để cho Trân Ni nhìn rõ mặt, cũng may ngày đó cô không đánh mất lý trí gây tổn hại đến nó.
” An Hạ, mẹ thật sự có thể về sao? ” – đứa trẻ trên tay Trí Tú đã không còn mũm mĩm, thời gian qua đã sút cân rất nhiều.
Khi Trân Ni đưa tay thông qua lớp cửa kính chạm vào An Hạ, Trí Tú chân chính nhìn thấy rõ những vết bầm tím nơi cổ tay của nàng. Đây là lý do thật sự Trân Ni không muốn gặp cô hay sao? Ở khủy tay, một góc nơi hõm cổ. Rốt cuộc bên trong trại giam nàng đã phải chịu những gì?
” Bọn họ đánh em? ” – cô thường nghe nói bên trong ngục cũng thường hay xảy ra xô xát, nhưng cô không nghĩ bọn họ lại để nàng thành ra như vậy.
” Là trong lúc lao động không may bị thương thôi, em không sao đâu ” – dù sao cho dù có nói ra sự thật, cô cũng không thể giúp nàng trong chuyện này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
RandomAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả