Đối với cuộc hôn nhân của Trân Ni cùng Trí Tú, Phác Thái Anh luôn là người ở lập trường chống đối sau khi biết được sự thật. Tuy rằng có một khoảng thời gian người mẹ chồng này tỏ ý xa cách nàng nhưng chung quy bà ấy đối với Trân Ni vẫn xem như máu mủ của mình.
” Có phải Trí Tú lại làm chuyện có lỗi với con không? ” – kể từ lúc Trân Ni xin phép được qua đây ở tạm, Thái Anh cũng không thể nào bỏ mặc được nàng như lúc trước.
” Chị ấy không muốn con giữ đứa trẻ này, con thật sự rất sợ “
Trước đây Trân Ni chưa từng cho bất cứ ai biết về thai nhi dị tật của mình, nhưng bây giờ xem ra đã khó lòng giấu lâu hơn được nữa. Nàng hy vọng đứng trên cách nhìn của một người mẹ, Thái Anh có thể ủng hộ quyết định này.
” Nó là con của con, con muốn giữ lại không ai có quyền can thiệp ”
Khi biết được cháu của mình mang theo dị tật bẩm sinh, Thái Anh đương nhiên không tránh khỏi đau lòng. Nhưng dù sao cũng không thể khuyên Trân Ni từ bỏ, một sinh linh vô tội không thể tước đi quyền được sống còn của nó.
Sức khoẻ của Trân Ni vốn dĩ rất yếu, lại trải qua quá nhiều biến động tâm lý càng khiến bản thân rất dễ mệt mỏi. Chỉ có thể nói chuyện với Thái Anh một lúc liền xin phép được lên phòng nghỉ ngơi. Thái Anh nhìn thấy bộ dạng của Trân Ni hiện tại, so với một cái xác không hồn chẳng có sự khác biệt.
Người ba tưởng chừng như được mọi người kính ngưỡng lại chính là kẻ mất hết đạo đức làm ra những chuyện trái y đức cùng pháp luật. Cô gái tưởng chừng như cả đời này che chở, lại là người lấy máu của mình đi nuôi tình nhân cũ. Đứa con chưa được sinh ra đã mang bệnh bẩm sinh, một cô gái có kiên cường bao nhiêu đi nữa, cũng khó lòng vượt qua được liên tục những biến cố như thế này.
Thứ duy nhất giữ lại Trân Ni vẫn còn tồn tại cho đến bây giờ đã không phải là thứ tình cảm bù đắp gì đó của Trí Tú. Sinh mệnh mỏng manh như đèn treo trước gió của nàng có thể giữ lại được, đến từ đứa con không trọn vẹn từ chính cơ thể ấy.
” Mẹ, đợi một chút “
Vừa rồi là cô đưa Trân Ni sang đây nhưng không hề bước vào nhà của Thái Anh nửa bước. Tình cảm mẹ con của họ từ lâu đã sứt mẻ, cô biết người mẹ không muốn gặp nhất chính là cô. Đợi một lúc cuối cùng mẹ cũng lái xe ra khỏi nhà, ở ngay cổng bất quá chỉ có thể gởi gắm một vài câu. Vốn dĩ Thái Anh không muốn nói chuyện với cô nhưng vẫn cố tình đậu xe lại hạ kính xuống xem thử Trí Tú muốn nói gì với mình.
” Thời gian này mẹ giúp con chú ý Trân Ni một chút, tinh thần của em ấy không ổn định ”
Để cho Trân Ni ở đây sẽ tốt cho nàng hơn, nhưng chung quy vẫn khiến Trí Tú có chút cảm thấy bất an. Sự không an tâm đó không phải đến từ mẹ, chẳng qua không đích thân chăm sóc cho nàng, sẽ khó lòng an tâm được.
” Mẹ còn nghĩ con nhờ mẹ nói với Trân Ni bỏ cái thai đó, mẹ nghĩ xấu cho con rồi phải không Trí Tú? ” – một nụ cười thoáng qua trên gương mặt muộn phiền, không biết từ bao giờ đối với đứa con mình từng nuôi dưỡng, nhìn mặt nhau thôi cũng đã cảm thấy xa cách thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
De TodoAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả