Ở thời khắc Trân Ni gọi cô bởi danh xưng quen thuộc, đừng có nói đến việc chỉ đơn giản bế nàng vào phòng tắm, ngay cả có kêu cô gieo mình xuống ban công tự vẫn cũng không thành vấn đề. Mặc dù có chút cảm giác bị ép buộc, nhưng tự sâu trong tâm của nàng hiểu rõ, một tiếng lão công phần nào gợi nhắc lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây.
Mãi sống trong những hồi ức tưởng chừng như một giấc mộng, chợt bừng tỉnh lại khi có một dòng nước ấm áp làm dịu sóng lưng. Da thịt non mềm trải qua một trận kích tình, không tránh khỏi cảm giác đau rát nhất thời làm bản thân khó chịu.
Vốn dĩ trước đây Trí Tú ra bên ngoài có bao nhiêu nhã nhặn, về đến nhà đều bộc lộ những thói hư tật xấu ai ai cũng có. Đương nhiên Trân Ni nhất mực đề phòng, rất có thể tình huống xấu có thể xảy ra với mình bất cứ lúc nào.
Trái ngược với sự mơn trớn trước đây, hiện tại ngoại trừ chuyên tâm giúp nàng tắm rửa, cũng không có phát sinh thêm bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Chẳng qua có một lúc đột nhiên không gian nhất thời trùng xuống, khi người đó đặt cằm của mình vào hõm cổ nàng từ phía sau chậm rãi. Lúc đầu Trân Ni còn cho rằng Trí Tú lại muốn nàng nhưng rất lâu cũng không có động tĩnh gì, cho đến khi:
" Chúng ta cứ như thế này được không em? "
Bởi vì khoảng cách hiện tại rất gần, Trân Ni có thể nghe được rõ ràng từng hơi thở của cô. Có chút gì đó dồn nén, lại có chút khẩn trương. Giống như hỏi một điều gì đó, lại sợ hãi phải nghe một câu trả lời, chỉ sợ rằng khi kết quả không giống như mình mong đợi, lại tự chuốc lấy sự thất vọng nặng nề.
" Có thể sao? "
Nếu như trước đây, câu trả lời của nàng chắc chắn là một nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ hoặc dã im lặng không có chút phản hồi đáp lại. Nhưng hiện tại chính Trân Ni như đang muốn hỏi mình, nàng có bao nhiêu sự oán hận dành cho Trí Tú, nhưng cũng chưa từng có ý định rời xa cô. Con đường phía trước đều do bản thân mình chọn, nếu như còn có một lối đi khác tốt đẹp hơn, cần gì phải khiến bản thân bị chôn vùi trong bế tắc, tự đày đoạ chính mình.
" Tin chị thêm một lần nữa có được không? "
Thật ra lúc chị ấy nói với tôi câu này tôi mới biết được rằng phòng tuyến cuối cùng của tôi đã bị đánh bại. Nữ nhân ở trong tình yêu đều dễ dàng mù quáng, tôi chính thức trở thành một hình mẫu mà trước đây tôi từng ghét cay ghét đắng. Nhu nhược đến tự căm phẫn chính bản thân mình, tại sao tôi có thể yêu chị ấy đến mức này.
Chính bởi vì tôi quá tin chị nên mới để Sophia sống bằng máu của tôi, chính bởi vì tôi tin chị nên ba của tôi mới chết một cách thê thảm, đứa con mà tôi yêu thương nhất không hề nhìn thấy mẹ. Để rồi giờ này chỉ cần một câu nói của chị, tôi lại khiến bản thân như một con thiêu thân mù quáng. Mặc nhiên tin chị, cũng là một lần nữa cá cược với chính số phận của mình.
" Trí Tú, ba của em cũng đã mất, con em cũng không còn, máu của em dường như cũng không còn giá trị. Tất cả những gì em có hiện tại, cũng chỉ còn sinh mạng này mà thôi "
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
RandomAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả