48. Bảy Phần Lạnh Nhạt

272 8 0
                                    

Ngày buồn nhất không phải là ngày cô ấy rời xa tôi, chẳng qua là ngày mà cô ấy đã không còn xem tôi là tất cả. Ngày tận cùng của tan vỡ không phải là ngày tôi nhìn thấy cô ấy làm vợ người ta, chẳng qua là ngày tôi cùng cô ấy bước vào lễ đường, nhưng dường như ba chữ ” con đồng ý ” hoàn toàn đã do một người khác nói thay.

Hôn lễ được tiến hành trong tiếng reo hò chúc phúc của mọi người, mọi người ở đây mà Trí Tú nhắc đến bất quá chỉ là bạn bè và đồng nghiệp. Đây là một hôn lễ không có sự góp mặt của hai bên gia đình, ba của Trân Ni hiện tại vẫn ở Thâm Quyến điều trị, Phác Thái Anh tuy rằng có mặt ở Việt Nam cũng không đến tham dự ngày trọng đại này.

Cách đó ba tiếng trước khi Trân Ni bước vào lễ đường, Thái Anh đã đích thân hẹn nàng ra ngoài gặp mặt. Nữ nhân họ Phác đó một mực khuyên can nàng từ bỏ, tuy rằng Trí Tú là con nuôi nhưng không có nghĩa sẽ dung túng. Thái Anh không tha thứ cho cô, đồng thời cũng không muốn Trân Ni mù quáng đi theo một tình yêu như vậy.

” Mẹ, con biết con cần phải làm gì? Mẹ chúc phúc cho con có được không? ” – đó là một trong những lời hiếm hoi còn sót lại thuộc về nàng trước khi giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

” Nếu như con chỉ vì đứa con trong bụng quả thật là một điều ngu ngốc ”

Bởi vì Thái Anh thuộc tuýp người phụ nữ mạnh mẽ, cảm thấy nhấc lên được sẽ bỏ xuống được. Phụ nữ không cần phải vì một đứa con ràng buộc, loại chuyện Trí Tú đã gây ra cho nàng không thể nói bỏ liền có thể mặc nhiên bỏ qua.

Cuộc trò chuyện đó không kéo dài được 10 phút, Phác Thái Anh tức giận rời khỏi xác định cũng sẽ không đến dự hôn lễ của nàng. Nhưng một chút Trân Ni cũng chưa từng giận mẹ chồng, chẳng qua là bởi vì bà ấy quá yêu thương nàng nên khó lòng chấp nhận.

” Quả nho nhỏ, một người ba lấy máu của mẹ con để nuôi người khác, con có cần hay không? ” – đưa tay lên xoa lấy phần bụng vẫn chưa có dấu hiệu nhô lên của mình, một nụ cười bi thương khẽ buông trên gương mặt dần trở nên vô hồn hơn bao giờ hết.

Phải, đứa con chính là một phần trong quyết định quay trở về của Trân Ni. Bởi vì quả nho nhỏ của nàng không may mắn như bao đứa trẻ khác, nó bị dị tật bẩm sinh đã vô cùng tội nghiệp, nàng không muốn nó lại mang theo cụm từ là đứa con rơi, không có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng bên cạnh đó nàng cùng với Trí Tú cũng có một thoả thuận, điều này cũng đã được cô đồng ý thông qua mà không hề mảy may suy nghĩ. Sau khi kết hôn cô phải giao lại cho nàng tất cả chứng cứ phạm tội của Kim Khắc Bửu, đồng thời phải giao ba của nàng cho cảnh sát, không được phép canh giữ trái phép ông ấy trong tầm kiểm soát của cô.

Nàng không mù quáng bao che cho ba mình, đích thân Trân Ni sẽ để cho cảnh sát Thâm Quyến lấy lại công bằng cho những người bị hại. Nhưng nàng tuyệt đối không để Trí Tú dùng tư thù hành hạ ông ấy, giống như những gì cô đã làm trong suốt thời gian ông ấy bị tai biến ở Thâm Quyến.

Hơn hết về chuyện của Sophia, nàng không đồng ý để cô gặp lại cô ấy trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu như cô không làm theo những thoả thuận này, giấy ly hôn chính là giải pháp cuối cùng của họ.

[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ