“ Chị như thế quyết định đi sao? ”
Kèm theo một câu nói có phần buồn bã, lại là một tiếng thở dài bất lực. Nhã Ân không phải người trong cuộc, không hiểu rõ tất cả những chuyện đã xảy ra. Chỉ cảm thấy YG mất đi một bác sĩ thực lực, liền cảm thấy có chút không đành lòng.
” Thời gian qua cám ơn em và mọi người rất nhiều, hẹn gặp lại em nhé Nhã Ân ” – Trí Tú từ trong túi áo lấy ra một chiếc móc khoá blouse trắng, đem nó đặt vào tay Nhã Ân xem như quà từ biệt.
” Em làm sao có thể nhận được, chị vẫn nên giữ lại ”
Chiếc móc khoá đó vốn dĩ có lai lịch không đơn giản, nó giống như chiếc còi bạc của học viên cảnh sát khi ra trường, chỉ dành cho những người ưu tú nhất. Năm đó Trí Tú là một trong ba người đứng đầu khoa Y ở trường, chiếc móc khoá đó chính là vật danh giá nhất mà ngôi trường Trí Tú theo học trao tặng. Nhã Ân đương nhiên không dám nhận, dù sao nó cũng có ý nghĩa rất lớn với Trí Tú.
” Dù sao chị cũng không hành y nữa, cũng hổ thẹn khi giữ nó bên người ” – bởi vì trả thù cô mới theo ngành nghề này, tự chất vấn bản thân có một chút cảm thấy xấu hổ.
” Em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị, nhưng bác sĩ Kim à …ngày tháng sau này sống tốt nhé ”
Nhã Ân theo như mong muốn của cô giữ nó bên mình, xem như nhìn thấy nó liền nhìn thấy Trí Tú. Thật ra cô làm sao không biết Nhã Ân thích mình, chẳng qua cô gái đó thật sự có tính cách rất thanh thuần. Không giống như Sophia có phần cố chấp, cũng chẳng yêu kiều ủy mị như Trân Ni. Loại tình cảm cô ấy dành cho cô, chẳng qua đi từ ngưỡng mộ nuôi dưỡng thành. Không đòi hỏi, cũng chẳng tranh giành, chỉ âm thầm ở bên cạnh cùng cô trải qua nhiều tháng liền như vậy.
Tất cả sách cô đều để lại trong phòng, ngay cả áo blouse thân thuộc cũng không đem về nữa, thứ duy nhất cô lấy đi chính là bức ảnh của Trân Ni trên bàn làm việc. Còn nhớ tấm ảnh này được chụp ở London, lúc đó tiểu tình nhân của cô nụ cười vẫn còn hồn nhiên đến lạ. Bên dưới tấm ảnh có ghi lại khoảng thời gian được chụp, chỉ mới cách đây 3 năm thôi, nụ cười đó có lẽ sau này cô cũng không nhìn thấy nữa.
Chiếc xe rất nhanh ra khỏi bãi đỗ ở tầng hầm, thẻ xe chuyên dụng cô cũng giao lại cho bảo vệ. Ra khỏi cổng bệnh viện, từ kính chiếu hậu nhìn thấy YG hiện lên trong tầm mắt. Không có quay đầu nhìn lại, chỉ thuận miệng gởi một lời lặng lẽ:
” Tạm biệt ”
———–
Theo như lịch trình cô dự tính trước đó, đợi cho sức khoẻ của Trân Ni ổn hơn một chút sẽ về Anh Quốc. Hiện tại nàng vừa trải qua ca phẫu thuật thậm chí việc bước xuống giường vẫn là một chuyện hết sức khó khăn. Thời gian này cô luôn ở cạnh Trân Ni, tinh thần của nàng không tính là ổn định, cả ngày chỉ nói một vài câu, nhưng đa phần đều là những câu vô nghĩa:
” Ni, hôm nay mẹ nấu món gì cho em vậy? ” – Trí Tú luôn cố gắng trò chuyện với nàng, ít nhất ra để Trân Ni không có thời gian suy nghĩ lung tung.
” Đều là những món bổ dưỡng gì đó ” – Trân Ni cũng không có quay lại nhìn cô, chỉ thuận miệng trả lời.
Nhìn qua một lượt những khay thức ăn trên bàn, cũng có thể nhìn ra được mẹ nhờ chuyên gia hỗ trợ bữa ăn cho nàng. Trân Ni vừa mới sảy thai, cơ thể mất đi một lượng máu rất lớn. Vì thế chuyên gia dinh dưỡng kê cho nàng những thực phẩm giàu sắt, giúp hỗ trợ tạo máu bổ sung lại lượng máu mất đi trước đó. Không nghĩ đến thì thôi, cứ nghĩ đến tim can làm sao không thắt lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
RandomAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả