Bắt đầu kể từ lúc chị ấy cùng ba của tôi đến Thâm Quyến, cho dù bận rộn cách mấy cũng duy trì mỗi tối video call phải đến hơn nửa tiếng. Tôi không giống như họ là một bác sĩ, nghe qua những ca bình bệnh án bất quá cũng chỉ cười trừ. Nhưng lão công chị ấy luôn thích kể cho tôi nghe chiến tích của mình, chị ấy cùng với ba đã giải phẫu thành công bao nhiêu ca như vậy. Tôi nhìn thấy có một chút kiêu ngạo trong đôi mắt ấy, nhưng không sao mà, bác sĩ Kim của tôi tài giỏi đến như vậy có một chút tự hào về bản thân có gì quá đáng.
” Tiểu tình nhân, ở nhà ngoan đấy đừng chạy nhảy lung tung ” – Trí Tú vẫn duy trì chiếc áo blouse bất di bất dịch, ăn tạm mẫu bánh mì vẫn không quên căn dặn Trân Ni nghe lời một chút.
” Em bây giờ thật giống như chim lồng cá chậu, buồn chán muốn chết đi ” – suốt ngày nàng cứ thức dậy lại ăn, ăn xong lại ngủ, chuyện gì cũng không muốn làm.
” Chị cũng đâu có cấm em đi ra ngoài, chẳng qua muốn nói đi đâu cũng phải biết đường về ” – tuy rằng bây giờ Trân Ni khác hẳn lúc còn 17 tuổi, nhưng không có cô ở cạnh kèm cặp khó trách lại dễ dàng sa ngã.
” Được rồi, bất quá một lúc nữa em đi tìm mẹ cho đỡ buồn. Lão công, làm việc vui vẻ ”
Hiện tại bên ngoài cũng chỉ mới bắt đầu vào thời khắc mọi người xuống đường thôi, nếu như trước đây vào lúc 9h đêm này đừng hòng nhìn thấy Trân Ni ở nhà, bây giờ lại lười biếng vùi trong một góc chăn ngay cả đi chơi thôi cũng không có hứng thú.
Mẹ chồng của nàng bị tên Lisa bám như đỉa ấy, đã không có thời gian đâu quan tâm đến con dâu nữa rồi. Đó là còn chưa nói đến ở đây là Việt Nam nha, đám bạn đua xe ở bên Anh Quốc của nàng cũng không có kéo sang đây đua được. Nhóm biên kịch dạo gần đây mỗi người một việc, cũng khó có dịp tụ họp lại đầy đủ. Nói sao đi nữa hiện tại nàng chính là cô đơn muốn chết đi, trong lúc nhất thời buồn chán lại nghĩ đến một vài chuyện lung tung, cuối cùng lại như vậy ngủ mất cho đến sáng hôm sau.
Nói là sáng thôi chứ đã qua hơn 10h mất rồi. Dạo gần đây lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi như vậy, cho dù có ngủ bao nhiêu cũng giống như người bị cạn kiệt năng lượng. Xương khớp lại đau nhức hệt tuổi già kéo đến, cả người vô lực khiến Trân Ni đành phải đến bệnh viện thăm khám một phen.
” Bác sĩ, có phải tôi đang bị bệnh nan y gì hay không? ” – không phải đúng lúc xui xẻo trước khi cưới lại phát bệnh chứ, chết lúc nào không chết, lại chọn dịp như vậy mới chết thật không phục.
” Đúng là phụ nữ có thai lúc nào cũng nhạy cảm, cứ thích suy diễn lung tung thôi ” – vị bác sĩ trung niên nhìn qua một lượt bộ dạng hoang mang của Trân Ni, bất quá cũng chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
” Có thai? ” – nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận thông tin này, ngay tức khắc ngồi bật dậy kèm theo nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát.
” Phải, cô không biết mình đã mang thai hơn một tháng rồi sao? ” – nét mặt này đừng có nói là có thai ngoài ý muốn nha, giới trẻ bây giờ thật sự phức tạp.
Hình ảnh cô gái trẻ vừa rồi như một bà cụ đau lưng nhức mỏi cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là bộ dạng chạy ra khỏi phòng khám với một tốc độ phi thường. Tấp bừa vào một tiệm thuốc tây, có bao nhiêu loại que thông dụng đều được cô gái trẻ đó mua qua. Sau khi tất cả số que đều hiện lên hai vạch, lúc này Trân Ni mới tin mình đã thật sự mang thai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em Đi
DiversosAuthor: Phiennhi Cover: yeuchaeng Fic đã được sự đồng ý của tác giả