56. Em Khóc Không Được

288 14 0
                                    

Em ấy luôn hỏi tôi vì sao tôi chưa từng mua quần áo cho con, đương nhiên cũng sẽ mặc định rằng tôi chưa từng yêu thương nó. Nhưng vợ của tôi… em ấy không biết được rằng, mỗi một ngày nữ điều dưỡng Nhã Ân luôn tìm thấy một vài bộ quần áo trẻ sơ sinh trong phòng làm việc. Số quần áo đó ước tính so với số của Trân Ni mua, không ít hơn bao nhiêu phần.

Sở dĩ tôi không đem nó qua cho em ấy xem, bởi vì tôi thật sự không muốn em ấy đặt cược niềm tin quá lớn về bào thai này. Trân Ni chỉ là một người mẹ, nhưng tôi ngoại trừ là một người ba, còn là một bác sĩ. Căn bệnh bẩm sinh của đứa con đó, tỷ lệ sống sót vốn dĩ không cao. Tôi không muốn để cho em ấy hy vọng quá nhiều, cho đến cuối cùng khi mọi thứ không thể cứu vãn, sẽ là một đòn chí mạng.

Chuẩn bị tâm lý sao? Tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, đã lâu lắm rồi. Nhưng đâu đó tôi vẫn nuôi nấng một chút ảo tưởng, cho rằng khoa học có thể sai, kiến thức có thể sẽ có lỗ hỏng, ông trời có mắt gì đó như mọi người vẫn nói. Con của tôi vẫn có thể khoẻ mạnh được sinh ra, một người ba tuy không đích thân mang trong mình sinh linh đó, nhưng làm sao có thể phát biểu rằng tôi chẳng thương nó, tôi không cần nó. Nó là con của tôi, là con của Trân Ni, là tình yêu của chúng tôi cơ mà…

Kể từ khi bước chân vào con đường này, khoác lên mình áo blouse cũng giống như nắm trên tay sổ tử thần. Rất nhiều năm qua, đều là người nhà bệnh nhân đau đớn kèm lo lắng hỏi tôi rằng: Người nhà của chúng tôi có qua khỏi không bác sĩ?

Những lúc đó ư? Chỉ cần một cái gật đầu hay lắc đầu thôi, cũng đủ để họ một là quỳ lạy trời đất ban ơn, hai là đau đớn đến mức ngất đi trong hai hàng nước mắt. Tôi đã chứng kiến rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở vị trí của họ, để hỏi vị bác sĩ sản khoa đang cấp cứu cho vợ con của tôi rằng:

” Có cứu được hay không? ”

Một câu nói không có đại từ nhân xưng, nghe qua thật khiến người ta đánh giá khả năng giao tiếp của tôi. Nhưng….làm ơn đừng quá khắt khe với một người như tôi nữa, một kẻ đang đứng trước ranh giới của vực sâu vạn trượng. Tôi không có đủ bình tỉnh gì đó, cảm giác một lần nữa bất lực đứng bên ngoài nhìn vào phòng cấp cứu, thật giống như của hai mươi mấy năm trước khi tôi mất đi mẹ của mình.

” Bác sĩ Kim, chúng tôi chỉ cứu được  một người ”

” Là em ấy? ”

Trí Tú biết người được cứu có đến chín phần là Trân Ni, đứa trẻ đó còn quá nhỏ để có thể xảy ra kỳ tích. Hơn hết nó mang trong mình căn bệnh bẩm sinh, sinh mệnh của nó vốn dĩ đã như mành treo trước gió.

Một cái gật đầu từ đồng nghiệp của mình, nước mắt lập tức làm cho gương mặt góc cạnh kia phúc chốc nóng bừng. Cô không đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình, nhưng Trân Ni đã mất đi đứa con mà mình yêu thương nhất.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi thì đã sao, khi nghe tin đứa trẻ đó đã trở về làm một thiên thần, cũng giống như từ trên người cô cắt đi một miếng thịt. Mất mát một thứ gì đó cho dù biết trước, cũng là một loại hình tra tấn vô cùng tàn nhẫn.

[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ