30. Mẹ Chồng Khó Đoán

211 7 0
                                    

“ Mẹ …”

Nữ nhân cao quý với mái tóc cao sau gáy được búi lên thanh lịch, từ hình thức bên ngoài cùng với thần thái, cho dù chưa lên tiếng đã có thể thu hút sự chú ý của tiểu tình nhân nhà bác sĩ Kim.

” Em còn trố mắt ra đấy làm gì? Đây là mẹ của lão công em đấy ” – Hồ Phi tốt bụng lay lấy vạt áo của Trân Ni nhắc nhở, không phải cục mỡ nhỏ sợ quá á khẩu luôn rồi chứ hả.

” Mẹ… ơ không phải, cô ” – bình thường có bao nhiêu khí thế giờ phút này Trân Ni tự biết mình giống như một con cừu nhỏ, ngay cả cười thôi cũng phải thập phần e thẹn.

Cũng không thể trách người ta được, dù gì những màn ra mắt phụ huynh này Kim Trân Ni cũng chưa từng trải qua. Người ta có người yêu nàng cũng có người yêu, nhưng tính tới tính lui chưa có quen ai mà được dẫn về ra mắt gia đình cả.

Lại nói không đúng đi, trước năm 17 tuổi có quen một vài cậu trai trẻ, nhưng mấy thứ tình yêu tuổi học đường đó thì có gì phải dẫn về nhà. Sau năm 17 tuổi lại bị bác sĩ Kim bắt sống, quen biết 5 năm cũng không biết gia đình cô là ai. Bây giờ gặp mẹ của người ta đột ngột như vậy, thử hỏi làm sao tiểu tình nhân như nàng không sợ được cơ chứ?

” Đây là? ” – chất giọng của nữ nhân cao quý này có chút khác lạ người bản xứ, có thể do ở Mỹ quá nhiều năm nên cũng không thể phát âm thuần Việt.

” Mẹ, đây là bạn gái của Kim Trí Tú nhà chúng ta – Trân Ni ”

Một trăm lần thâm tâm Trân Ni phải kìm lại nắm đấm của mình, thật sự muốn đem con Hồ Ly Tinh đó trụng nước sôi vặt lông trần trụi. Đâu có ai mượn, có cần mới nói vài câu đã đem thân phận của nàng bại lộ hết một lần hay không?

” Bạn gái? ”

Trái ngược với biểu hiện thường thấy của các bậc phụ huynh, nếu như đa số sẽ shock lâm sàng khi nghe tin con gái mình lệch lạc giới tính. Nữ nhân quyền lực đó lại chỉ đổi sắc một chút, rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thản như lúc đầu.

” Trí Tú nhà chúng ta thật sự yêu nữ nhân sao? ” – không nghe qua có nửa điểm tức giận, chỉ tùy tiện hỏi một câu giống như chắc chắn rằng mình vừa rồi không nghe lầm.

” Phải đó, nó giấu mẹ chứ con biết lâu rồi. Ủa mà con nói rồi luôn à? ”

Anh em có chung một người mẹ nuôi với Trí Tú thật tốt, loại chuyện hệ trọng như vậy cũng có thể vạ miệng nói bậy. Còn làm ra bộ dạng hết sức vô tội, nhìn lấy Trân Ni đang muốn lườm chết mình thập phần có lỗi.

” Hồ Phi, mẹ có mua ít thức ăn cho con, ăn xong thì nghỉ ngơi đi ”

Sáng nay mẹ nuôi của Hồ Phi đã đáp chuyến bay xuống Sài Thành, mục đích lần này về Việt Nam là bởi vì có một số dự án cần triển khai. Hơn hết cũng muốn đến thăm hai đứa con gái của mình, nhưng vừa về nước lại nghe tin Hồ Phi nằm viện, hỏi ra lý do vì sao thì con gái họ Hồ lại hết mực bao che cho Trân Ni. Chỉ nói bản thân đến công trình vô ý bị thương, tự cảm thấy bản thân mình là người bao dung đến lạ.

” Trân Ni có phải không? Con đã ăn gì chưa? Ra ngoài dùng bữa với ta có được không? ” – đem thức ăn bày ra bàn cho Hồ Phi, lại rất nhanh hướng mắt về Trân Ni đưa ra một lời đề nghị.

[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ