69. Có Một Thứ Mọi Người Giấu Nhẹm

173 13 0
                                    

Một thứ cảm giác trong nhất thời giống như trống rỗng, không còn nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra trước đó. Nói đúng hơn là những chuyện của nhiều năm trước vẫn nhớ như in, cách đây vài tháng vẫn không quên bất cứ chi tiết nào. Đoạn ký ức bị mất chính xác thuộc về mốc thời gian tính từ hôm qua, ngay sau khi Trân Ni bị một cú đánh trời giáng từ phía sau.

” Vợ à? Em có nhận ra chị là ai hay không? ” – Kim Trí Tú lo lắng nhìn vào đôi mắt vô hồn của nàng, bộ dạng của Trân Ni lúc này không có dấu hiệu tỉnh táo.

” Lão công, chị nhìn em như vậy làm gì? ” – chẳng những Trí Tú liên tục nhìn đăm đăm vào nàng, ngay cả Tiểu Tự cũng giương đôi mắt sầu muộn hướng về nàng quan sát.

” May quá cô chủ ”

Đến lúc này cả hai mới có thể thở phào nhẹ nhõm, xác định được tình trạng của Trân Ni không phải bị mất trí nhớ. Ngay sau khi Nhất Kiệt gọi điện thông báo cho cô đến đó, Trí Tú như phát điên lên khi nhìn thấy Trân Ni với một lớp gạc trắng quấn ngang đầu, về phần tên Nhất Kiệt lại bỏ của chạy lấy người, có tìm cũng tìm không được.

” Em cùng với tên Nhất Kiệt đến đó làm gì? Tại sao em ra nông nổi này? ” – Trân Ni chẳng phải đã nói không qua lại với hắn nữa sao, đúng là tên bác sĩ khốn kiếp toàn đem đến phiền phức.

” Chị nói gì vậy? Em cùng hắn đi đâu? Em chẳng phải đang ở thư viện sao? ” – nàng không hiểu cô đang đề cập chuyện gì, cũng không biết vì sao trên đầu mình hoàn toàn tê buốt.

Tình trạng của Trân Ni gọi là mất trí nhớ tạm thời, khoảng thời gian của ngày hôm nay hoàn toàn bị xoá sạch mọi dữ liệu, có hỏi cũng không biết bản thân làm sao lại ra nông nổi. Nếu như muốn biết sự thật, xem ra chỉ có thể tìm ra tên bác sĩ không ra gì đó.

” Nghe lời chị ở yên trong nhà, chị đã xin nghỉ phép cho em. Không được đi gặp hắn nữa …” – ngày mai cô phải đi xem tử vi cho Trân Ni, dạo này sao toàn gặp nạn phải băng bó không thế?

” Hình như em có nhìn thấy một vật rất quan trọng, nhưng sao em không nhớ ra được nó là gì? ” – một chút ký ức thoáng qua đầu Trân Ni lúc này nhưng quả thật một chút manh mối về vật đó cũng không có.

” Từ từ sẽ nhớ lại thôi, đừng vội chị thương …” – Trí Tú cố gắng bình ổn lại tâm trạng của Trân Ni, cũng may vết thương trên đầu không đến mức nặng lắm.

” Là gì ấy nhỉ? ” – thật tức chết đi được, cảm giác chỉ nhớ thoáng qua.

Đâu đó trong một căn gác nhỏ của London, tuyết bên ngoài vẫn vô cùng dày đặc, so với trận tuyết của những ngày trước còn bội phần khắc nghiệt hơn.

” Cậu tìm gì đấy? ” – một trong số hai người hiện đang sinh sống ở đó lên tiếng hỏi, đối với bộ dạng lo lắng của người kia thật cảm thấy khó hiểu.

” Mình làm mất một vật rất quan trọng, trong chính đêm xảy ra vụ tai nạn đó ” – người bí ẩn còn lại thẩn thờ lục tung mọi ngóc ngách, trong suốt nhiều ngày nay cũng tương tự tìm khắp nơi như vậy.

” Cậu sợ nó rơi ở hiện trường sao? Nếu như có cảnh sát cũng đã tới còng tay cậu từ lâu rồi ” – cô ta biết rõ bạn của mình lỡ gây ra tai nạn, nhưng không có ý định tố giác.

[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ