49. Giống Như Năm Đó Mẹ Rời Xa Cô

260 6 1
                                    

Mỗi một ngày Trí Tú đều cố gắng duy trì lịch sinh hoạt bình thường nhất, không còn những ngày tháng đi sớm về muộn, cũng chẳng còn những lúc bật dậy lúc nửa đêm vì một ca phẫu thuật bất thình lình. Một bác sĩ lại từ chối những ca mỗ ngoài giờ, cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp lẫn thu nhập sẽ không cao.

Trước đây cô bước vào ngành này chỉ với một mục tiêu, nhất định phải đạt thành tựu, bắt buộc phải có thành tích chỉ để tiếp cận Kim Khắc Bửu. Bây giờ đâu lại vào đó, cô không cần thiết phải làm ông này bà nọ, phó khoa hay trưởng khoa. Chỉ muốn là một bác sĩ bình thường, đi về đúng giờ hành chính nhất một cách có thể.

Mối quan hệ của họ nói xấu không xấu, nói tốt lại cho ra một cảm giác gượng ép. Nhưng hiện tại cô khá hài lòng với những gì diễn ra, đối với tội lỗi của mình không thể một ngày một bữa khiến người khác tha thứ. Còn nhớ hôm đó là một ngày đầu tuần, sau khi hoàn thành xong một chuỗi bệnh án cô đã nhanh chóng trở về nhà.

Căn hộ không nhìn thấy sự có mặt của Trân Ni, ngay tức khắc lấy điện thoại ra muốn thực hiện một cuộc gọi. Nhưng động tác rất nhanh dừng lại kịp, khi âm báo tin nhắn gửi đến vào máy của Trí Tú khi đó.

” Chị không cần chuẩn bị bữa tối, em ra ngoài cùng bạn ”

Nếu như trước đây cô sẽ hỏi Trân Ni đang ở đâu, đồng thời muốn biết chính xác thời gian để đón nàng về. Nhưng hiện tại Trí Tú chỉ nhấp một biểu tượng emoji trái tim, cốt để Trân Ni không cảm thấy có sự gò bó hay ép buộc khiến bản thân không vui.

Tuy rằng nàng đã nói không cần chuẩn bị buổi tối, nhưng Trí Tú vẫn tất bật dưới bếp làm một ít thức ăn để dành đó. Bây giờ khẩu vị của Trân Ni rất kén chọn, thức ăn bên ngoài không biết có hợp hay không. Cứ làm một ít để đó đi đã, về đến nhà muốn ăn thêm cũng không cần chờ đợi.

Sau khi chuẩn bị xong, Trí Tú hiện tại mới nghĩ đến việc ngâm mình trong một làn nước ấm. Bước ra khỏi phòng tắm khoảng chừng hơn 40 phút sau đó, thay vội một bộ quần áo ngủ cùng với dép đi trong nhà, tản bộ một chút quanh vườn rồi lại ra ban công nhấp nháp một tách cà phê đen đá. Ngẫm nghĩ lại cuộc sống đã đi được một phần ba đoạn đường, rốt cuộc khoảng thời gian này chính là yên bình nhất.

Không còn mỗi ngày đều phải nghĩ cách tiếp cận Kim Khắc Bửu, cũng không còn những ngày sợ Trân Ni phát hiện ra sự thật. Yên yên ổn ổn sống vô lo vô nghĩ, dần dần xây lại đoạn tình cảm tự chính tay mình làm cho đứt đoạn.

Nhưng người nếu như có thể tính hơn trời, trên đời đã không có nhiều chuyện xảy ra. Một cuộc gọi đến vào lúc cô vừa dọn dẹp xong tách cà phê của mình, khiến cho cuộc sống sau này của cô cũng khó lòng an yên như những gì đã nghĩ:

” Sophia? ”

————

” Hôm nay không làm cái đuôi bám theo mẹ chồng của em sao? Có dư thời gian đến vậy ”

Dựa vào câu nói vừa rồi của Trân Ni có thể đoán ra được người đi cùng với nàng hôm nay là ai rồi. Địa điểm hẹn gặp nhau cũng thay đổi theo thời gian, tiếng nhạc nhẹ không lời vang lên, cho thấy đó không phải một quầy bar như lúc trước.

[JenSoo, Cover]Bác Sĩ, Chị Cứu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ