Nhớ thương.

2.4K 220 14
                                    

Vào buổi tối mát mẻ nào đó, Draken và Mikey cùng đi dạo với nhau trên đường. Draken thì nắm tay Mikey còn Mikey thì tay trong tay với bé Taiyaki yêu dấu. Đó là một tuần sau vụ Biến cố vùng Kanto lừng lẫy. Sự ra đi đau lòng của vị Vua đã ám ảnh lên những người ở đó. Còn trong tim Mikey vẫn đang xót xa hình bóng cô em gái bé nhỏ của mình. Trông cậu vẫn có vẻ ngoài rất ổn khiến mọi người yên lòng nhưng Draken biết, đôi mắt to tròn kia đang đục ngầu một màu đau thương. Làm sao mà Mikey có thể dễ dàng thoát ra khỏi sự đớn đau ấy chứ, Emma là đứa em gái anh yêu thương nuông chiều. Cái tên Mikey cũng là vì con bé mà mới có đấy thôi.

Mitsuya: Mikey! Draken! Đi đâu thế? - anh chạy lại gần hai người họ.

Draken: Đi dạo chút thôi, còn mày?

Mitsuya: Đi mua gì đó về nấu bữa tối cho hai đứa nhỏ ở nhà ấy mà. - anh nở nụ cười thật tươi.

Mikey: Đi đi, chắc Mana và Runa cũng đói rồi đấy, khá muộn rồi - cậu 'miễn cưỡng' nở nụ cười thật tươi.

Mitsuya: Tạm biệt!

Họ chia tay Mitsuya rồi lại tiếp tục hành trình không đích đến của mình. Thấy Mitsuya chăm sóc cho hai đứa em mình như thế Mikey có chút chạnh lòng. Emma lúc nào cũng lo lắng cho cậu như vậy, lo đến từng bữa ăn giấc ngủ nhưng giờ đây người còn đâu. Mất đi Shinichirou đã là đau lòng quá với cậu rồi giờ đây đến người cuối cùng cũng ra đi...

Bất giác nước mắt Mikey lăn trên má, Draken hiểu hết tâm trạng của cậu bây giờ. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh cũng hiểu được hết tâm can cậu. Anh ở bên cậu đủ lâu để biết được những thứ đơn giản lại, hơn thế nữa, anh yêu cậu đến nhường nào cơ chứ.

Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn tràn ở khoé mi người kia. Anh lại siết chặt lòng bàn tay đang run rẩy của cậu hơn một chút. Sự ấm áp này chỉ dành cho mình cậu thôi. Cậu đâu hề biết bóng hình cậu mới là điều hiện hữu trong tim anh chứ không phải cô em gái quá cố ấy. Mikey vẫn đang nghĩ tất cả sự dịu dàng ấm áp Draken dành cho cậu đều là vì cậu có nét khá giống với Emma, nói trắng ra thì Mikey nghĩ mình chỉ đơn giản là người thay thế của Emma mà thôi...

Bất giác đôi chân họ lại đi đến bờ đê quen thuộc ấy. Suốt quãng đường Draken vẫn nắm tay cậu chẳng hề buông. Cả quãng đường dài họ lướt qua bao nhiêu người thân quen nhưng Mikey không hề để tâm đến, đôi mắt vô định của cậu cứ tràn về bóng hình của cô em gái nhỏ bé. Nước mắt cậu lại lã chã khi cái lạnh của đêm tối bao trùm lấy cậu, nó lạnh lẽo hệt như cái cảm giác cậu mang Emma trên lưng hôm đó vậy.

Trên bầu trời long lanh kia, cậu thấy anh trai cậu đang nhìn cậu bằng ánh mắt hạnh phúc ngày nào, cậu thấy Baji đang cười với cậu, cậu thấy Emma đang vẫy tay với cậu, cả Izana như muốn gửi đến cậu lời cảm ơn nữa. Dường như tất cả đều quên mất rằng cậu vẫn chỉ đang là cậu bé mười lăm tuổi thơ ngây nhưng lại gánh trên vai quá nhiều thứ quan trọng.
(Baji là cảm thấy tội lỗi mà thôi hjhj, toi hong nỡ nhìn Chifuyu cu đưn á...)

Buông đôi tay Draken ra, cậu ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh mướt, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy sao ấy mà khóc to. Cậu mạnh mẽ đủ rồi, cậu muốn được yếu đuối một lần, chỉ một lần thôi. Khi Shinichirou đi cậu đã mạnh mẽ để đưa Baji và Kazutora thoát khỏi sự tội lỗi ấy. Khi Baji suýt bay màu cậu cũng mạnh mẽ để động viên mọi người và đặc biệt là để an ủi cho trái tim vụn vỡ của Chifuyu, còn gì đau hơn khi người mình yêu tí thì ra đi ngay trong vòng tay của mình cơ chứ. Lúc suýt mất đi Draken cậu vẫn phải cười. Quá nhiều đớn đau dồn lên thân hình bé nhỏ ấy.

[Draken x Mikey] HẾT MỰC CƯNG CHIỀUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ