Dạo gần đây trời lạnh nên Mikey rất bám người lại còn hay sai vặt. Trước đây đều là do Draken chiều cậu quá nên cậu cứ ỷ thế rồi thành quen thân. Đã vậy bây giờ cậu lười đi lại nên Draken ngày càng bị sai vặt nhiều hơn. Thế rồi vào một ngày nọ, Draken vùng lên đòi quyền bình đẳng mà trong ngôi nhà này không bao giờ có. Sự vùng lên này có vẻ hơi nghiêm trọng. Cả hai đã cãi nhau một trận lớn, không ai thua kém ai, không ai chịu nhường ai. Cuộc cãi vã ngày càng căng thẳng.
Draken cảm thấy mình thật bản lĩnh vì làm gì có ai dám bật vợ như anh cơ chứ, cảm giác hãnh diện dâng trào. Nhưng rồi sau đó vài phút, khi Mikey bỏ vào phòng nằm với đôi mắt rơm rớm nước, Draken bắt đầu suy nghĩ lại.
Mới ban đầu, Draken nghĩ mình chẳng có gì sai mà phải hối hận cả. Có chăng thì là do anh chiều Mikey quá nên giờ Mikey bé bỏng ngoan ngoãn mới hư vậy thôi. Đinh ninh là như thế, anh đi xuống dưới nhà xem TV. Thấy vài tiếng chán nản trôi qua mà Mikey chẳng thèm gọi mình lấy một câu có chút hơi thiếu thiếu cũng có phần là lạ. Nếu không cãi nhau thì giờ này Mikey đã nằm gọn trong vòng tay Draken, ấm áp thoải mái.
Draken suy nghĩ lại lần thứ hai, thấy bản thân có chút hơi to tiếng nặng lời với cậu. Thường ngày đều là nâng niu chiều chuộng nay đột nhiên mắng như thế có chút cảm thấy không đành lòng bỏ mặc cậu. Thế rồi anh tắt TV, lật đật chạy lên phòng xem người nhỏ đã biết lỗi hay chưa. Vừa mở cửa phòng, khuôn mặt tươi như hoa đột nhiên héo như hoa mọc ở sa mạc. Nụ cười đã tắt, đôi mày anh cau lại, ánh mắt đanh dữ dằn.
"Làm gì đấy?"
Sau câu hỏi đó, Draken đợi một lúc Mikey vẫn không trả lời. Cậu vẫn đang cặm cụi xếp hết quần áo của mình vào trong vali đã đầy phân nửa, Mikey chẳng quên cầm theo cái gối ôm hình Taiyaki mà Draken mua cho. Mikey chính là coi như chưa thấy Draken đứng ở cửa và cũng chẳng nghe thấy Draken nói gì.
Sự hối lỗi ban nãy của Draken đột nhiên bay đi đâu mất. Anh đi đến lôi mạnh Mikey đứng dậy, không để cho cậu phản kháng, anh kéo cậu lên giường. Để Mikey nằm ngang trên đùi mình, Draken nhìn cậu dãy dụa lại càng tức giận hơn. Kéo mạnh quần ngủ của Mikey xuống đến đầu gối, anh bắt đầu phạt em bé hư nhà mình.
"Nuôi cho ăn, cho mập ú cái thây ra! Giờ thì hay rồi! Học đòi cái thói bỏ nhà ra đi của thằng nhãi Sanzu hả?!" - sau chữ "hả", Draken đánh một cái thật đau vào mông nhỏ của Mikey.
Cái đánh đó lực đạo khá mạnh, quả đào nhỏ hằn mấy dấu ngón tay rõ rệt. Mikey nấc nhẹ rồi nằm im thít. Vì Mikey úp mặt xuống nệm nên Draken chẳng thể nhìn thấy cậu, cứ nghĩ là cậu còn ương bướng nên mắng tiếp.
"Càng ngày càng hư! Ỷ thế làm càn! Có phải là cậy tao cưng chiều mày giờ quen thói hư hỏng không? Thích làm bát boi, cậu bé hư giống tên Haitani lớn hả?! Giỏi thật! Giờ biết làm phản rồi!" - Draken phát thêm cái nữa vào mông của Mikey, đau chẳng kém gì cái vừa nãy.
Đôi bàn tay bấu chặt vào tấm ga giường, Mikey vẫn không thèm đáp lại Draken. Bị cách cư xử của Mikey chọc tức, Draken không dừng lại ở hai cái đánh.
"Không phải kiểu hư hỏng đấy! Nhìn Takemichi hay Chifuyu nhà người ta kia kìa! Cũng đáng yêu, dễ thương, cũng được chiều chuộng như mày đấy nhưng mà người ta ngoan! Nhìn lại mày đi, không quậy phá ngoài đường thì về nhà hư thân! Cãi chồng cũng cho qua, còn giận dỗi! Người ta mắng thì khóc rồi bỏ đi!" - Draken chốt hạ bằng cái phát thật mạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Draken x Mikey] HẾT MỰC CƯNG CHIỀU
أدب الهواةDraken, phó tổng trưởng của Tokyo Manji người mà luôn hết mực cưng chiều tổng trưởng của họ là Mikey. Cưng chiều để làm gì chứ? Để sống bên nhau trọn đời trọn kiếp chứ còn gì nữa. Hay ta có thể hiểu đó đơn giản là tình yêu vô bờ của Draken dành cho...