Jisoo...

424 25 0
                                    

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra khi gần nửa đêm, cả người vị bác sĩ mệt nhoài đang cố gắng hít lấy hơi để thở một cách cẩn trọng, trên tay, khắp người hay thậm chí cả khuôn mặt đều dính đầy máu.

Jennie và mẹ ngồi chờ đợi như hai cái xác không hồn kia bỗng đứng bật dậy như hai cái lò xo chạy đến chỗ bác sĩ, mỗi người nắm lấy một bên cánh tay ông muốn hỏi những điều về cô, nhưng vì quá vui mừng và sợ hãi nên chẳng ai có thể mở miệng nói một lời.

Cuối cùng tự vị bác sĩ trả lời thay những câu hỏi chưa kịp nói ra

- " Chúng tôi đã cố gắng hết sức " nghe đến đây, bà Kim gần như ngã khuỵu, Jennie mau chóng chạy đến đỡ bà, cả hai mẹ con bấu víu vào nhau mới có thể đứng vững " e hèm, tôi xin lỗi vì làm hai người sợ nhưng xin hãy yên tâm, cô ấy đã an toàn "

Bà Kim thở phào, liên tục cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ, còn Jennie vì quá vui mừng đến nỗi không thèm cảm ơn, mà chỉ đứng đó âm thầm mỉm cười, nước mắt cũng vì vậy mà lăn xuống đôi gò má ấy.

-----------------------------

Jennie

Jisoo nằm trong phòng hồi sức đã mấy ngày nhưng vẫn chưa tỉnh lại, ngày nào tôi và mẹ cũng đến thăm nhưng vì những cuộc họp nên bà chỉ có thể ở gần con đôi chút rồi luyến tiếc rời đi, còn tôi thì sau những giờ học liền chạy đến đây chăm sóc cho chị, ngay cả chuyện đi hẹn hò với Sung Min tôi cũng từ chối, anh cũng không nói gì. Mặc dù bị chị ghét bỏ nhưng tôi cũng không đành lòng bỏ mặc chị một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, ở đây mọi thứ đều tiện nghi và đầy đủ nhưng tôi vẫn cảm thấy xa lạ và trống rỗng, mỗi khi mở cửa bước vào, nhìn thấy thân hình bất động ấy nằm trên giường với những mớ dây chằng chịt là tôi như muốn khóc, như muốn lay chị dậy, hét lên với chị rằng tôi đang mong chờ chị đến nhường nào, nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ đơn giản là ngồi im lặng bên cạnh chị chờ đợi, lắng nghe tiếng nhịp tim trên máy kêu tít tít từng giây từng phút khiến tôi vừa bực bội vừa lo lắng.

- " Này cháu gái, cháu là người nhà của cô gái đó hả? " 

- " Dạ vâng, có gì không thưa bác sĩ? " người bác sĩ đi vào phòng để kiểm tra nhân tiện nói vài ba câu với tôi.

- " Khi nãy vì có bà ở đây nên tôi không dám nói "

- " Rốt cuộc là gì vậy bác sĩ? " Đôi mắt tôi mở to đầy vẻ sợ hãi, chỉ sợ không kiềm chế nổi bản thân mình.

- " Cô ấy có thể sống, nhưng... "

- " Nhưng sao? "

- " Nếu không may thì có thể sẽ trở thành người thực vật " đôi tay đang bấu vào cánh tay người bác sĩ đột nhiên mất hết sức lực mà buông thõng xuống, tôi tựa người vào tường, nhìn người bác sĩ đăm đăm như trách móc.

- " Tôi xin lỗi, hiện không có cách gì để giúp cô ấy sống dậy. Chỉ có một cách... "

- " Cách gì vậy bác sĩ? " vừa nghe đến cách, tôi liền cắt lời người bác sĩ để hỏi, trong lòng dâng lên những tia hy vọng.

- " Đó chính là trò chuyện với cô ấy, những trường hợp như thế này thì chỉ có những người thân với bệnh nhân mới có thể làm cho bệnh nhân tỉnh được "

Vị Đắng Của Tình Yêu [ JENSOO ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ