Chương 10: Khổng Tước Đông Nam Phi

381 11 0
                                    

(*) Khổng tước đông nam phi (Chim công bay về phương Nam): là tên một bài nhạc phủ đời Hán, được tìm thấy lần đầu trong “Ngọc đài tân vịnh” do Từ Lăng người nước Trần thời Nam triều biên soạn, đề là “Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh). Bài ca dài 1775 chữ, được chia làm bốn đoạn, là bài thơ tự sự đỉnh cao nhất cả về nghệ thuật lẫn tư tưởng trong nhạc phủ đời Hán.

Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên quan nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu Lan Chi. Lưu thị bị mẹ chồng ruồng rẫy phải trở về nhà mẹ đẻ. Nàng đã thề sẽ không lấy chồng nữa nhưng gia đình ép gả nàng cho nhà quan Thái thú đã bức nàng phải tự vẫn. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa Sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Trên những cành lá xum xuê, đột nhiên xuất hiện một đôi chim khổng tước, líu lo không rời nhau, người trong miền gọi là chim uyên ương.

Trì Ý bị giọng đọc Tiếng Anh đánh thức.

Cô lắng nghe thật kỹ, nhận ra đây là giọng của Đường Tư Kỳ thông qua những âm điệu mơ hồ.

Rèm cửa màu đen che khuất ánh sáng bên ngoài, Trì Ý đoán trời hẳn còn sớm, cô cầm điện thoại để bên gối lên xem đồng hồ, quả nhiên là vậy.

Sáu giờ kém. Vẫn còn rất sớm.

Xung quanh lần lượt vang lên tiếng sột soạt xen lẫn tiếng ngáp: “Tư Kỳ, còn sớm mà cậu đã dậy đọc Tiếng Anh rồi?”

“Ừm, phần nghe viết từ vựng hôm qua tớ làm sai vài chỗ, tớ không ngủ được nên dậy đọc Tiếng Anh.” Cô giải thích: “Tớ đánh thức các cậu à? Xin lỗi nhé, tớ sợ tiếng mở cửa sẽ ảnh hưởng đến các cậu nên mới ngồi trong phòng, lần sau tớ sẽ chú ý…”

“Không sao đâu.” Trần Vận lại ngả người ngủ tiếp, giọng nói mơ mơ màng màng: “Một hai lần còn được, chứ cứ liên tục như vậy ai mà chịu nổi.”

Tối qua Trì Ý ngủ muộn nên bây giờ rất buồn ngủ, cô gối lên gối đầu ngủ thiếp đi trong giây lát. Đang lúc mơ màng, cô nghe thấy vài câu hơi quen tai, hình như là bài văn mẫu của đề kiểm tra Tiếng Anh hàng tuần.

Vì có khúc nhạc đệm xen vào nên Trì Ý ngủ không sâu giấc, cô dậy sớm hơn bình thường mười phút, trèo xuống giường rửa mặt.

Giường của Đường Tư Kỳ ở đối diện cô, trên bàn lại bật đèn, Trì Ý liếc qua đó, vô tình trông thấy một góc màu đỏ trên bàn của cô ấy.

Hình như là bài kiểm tra Tiếng Anh, góc phải nhăn nhúm. Vì cách khá xa nên Trì Ý không nhìn thấy rõ, cô chỉ nhìn lướt qua rồi rời mắt.

Lúc cô đi vào nhà vệ sinh, Trần Vận đang đứng đánh răng ở bồn rửa tay bên ngoài, vừa nhìn thấy cô thì cười toe toét, miệng đầy bọt, ú ớ trêu ghẹo: “Tối qua tớ quên không hỏi cậu có cảm giác gì khi ngồi chung bàn với trai đẹp nổi tiếng toàn trường?”

Trì Ý giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, có phần bất đắc dĩ: “Nói thật là tớ chẳng có cảm giác gì cả.”

Trần Vận bị dáng vẻ ghét bỏ không chút che giấu của cô chọc cười: “Cậu mà nói ra lời này chắc chắn sẽ bị toàn bộ con gái trong trường chửi mất.”

[FULL] - Đừng Nhìn, Anh Đầu HàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ