Chương 12: Giống Người Thiểu Năng

345 9 0
                                    

Gần hết giờ học Tiêu Chỉ Hàn mới bước vào lớp.

Những học sinh trong lớp đã không còn ngạc nhiên với cảnh tượng này, Tiêu Chỉ Hàn đến lớp tự học buổi tối đúng giờ bọn họ mới thấy lạ.

Cũng giống như tối qua, Trì Ý làm xong bài tập sẽ kiểm tra lại. Cô xõa tóc che giấu tai nghe ở bên trong, vừa định nghe nhạc để thư giãn thì bỗng có một lọ thuốc thoa ngoài da đặt xuống trước mặt cô.

Cô ngừng động tác, theo phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn sang.

Tiêu Chỉ Hàn dựa vào bàn, cậu hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi mỏng mang ý cười trời sinh, trên gương có thêm vài nét dịu dàng mà ngày thường không có: “Tôi đã hỏi nhân viên cửa hàng, Vân Nam bạch dược cao loại thuốc phù hợp nhất.”

Trì Ý nhìn chằm chằm lọ thuốc bôi màu trắng trên bàn.

Hoạt huyết tan máu bầm.

Giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, cậu nói xong cũng chẳng quan tâm Trì Ý nhận lấy hay từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống.

Lạc Gia Thiện và Phương Vũ Thành ngồi đằng trước vô tình nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay sang trao đổi ánh mắt với nhau.

Không ngờ anh Hàn cũng biết quan tâm con gái.

“Sáng nay thầy giáo bảo học bài nào?”

“Gì cơ?”

Trì Ý không ngờ Tiêu Chỉ Hàn sẽ chủ động nói chuyện với cô, mà còn là giọng điệu bình thường, cô nhất thời nghe không rõ.

Tiêu Chỉ Hàn nén giận, cố ép vẻ không kiên nhẫn xuống, lặp lại lần nữa.

Mặc dù cậu nhìn cô không vừa mắt nhưng bởi vì mình vô tình tạo ra sai lầm, thôi thì dùng chuyện học thuộc lòng để giảm bớt gánh nặng cho cô, công tội bù nhau.

Trì Ý tự nhận mình không phải người thích xem mình là trung tâm vũ trụ, suốt ngày oán trời oán đất. Lần này Tiêu Chỉ Hàn ăn nói dễ nghe như vậy, thái độ của cô cũng tốt hơn vài phần.

Cô cầm sách giáo khoa nhăn nheo của cậu lên, lật đến bài thơ Trần Phát Chi chỉ định: “Ba bài này.”

Tiêu Chỉ Hàn không nói gì, ánh mắt dừng trên đoạn cổ tay của cô, mày nhíu lại.

Hơi đỏ, dấu tay vẫn chưa biến mất mang theo một loại bí ẩn nào đó khó diễn tả bằng lời.

Cậu đột nhiên nhớ lại tình cảnh ở trong hiệu thuốc khi nãy.

Nhân viên bán thuốc là một cô gái trẻ tuổi, gương mặt đỏ bừng, cô ấy vừa không dám nhìn cậu nhiều lại vừa không kiềm chế được nhìn trộm, lúc nghe cậu miêu tả, biểu cảm của cô ấy lập tức biến thành một lời khó nói hết.

“Em vẫn là học sinh à?”

Cậu không mặc đồng phục, nhân viên cửa hàng cũng không đoán ra cậu là học sinh cấp ba hay là sinh viên, chỉ nói mơ hồ: “Có một số chuyện phải tiết chế lại mới tốt, nếu không sẽ có hại cho cơ thể.”

?

Tiêu Chỉ Hàn lười giải thích, cầm lấy lọ thuốc nhanh chóng tính tiền rồi đi.

[FULL] - Đừng Nhìn, Anh Đầu HàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ