Bầu không khí im lặng kéo dài mấy giây, thời gian giống như ngừng trôi, hai người có thể nghe rõ từng nhịp thở của đối phương.
Dường như Trì Ý đã quên chỉ vừa mới đây, cô còn ghét bỏ Tiêu Chỉ Hàn không phải ‘người văn minh’, sử dụng từ ngữ thô tục. Chỉ trong chớp mắt cô đã nói ra tự nhiên như thể không biết rằng mình cũng giống thế. Cô nhìn Tiêu Chỉ Hàn chằm chằm, mang dáng vẻ con gái nhà lành chuẩn bị thuyết pháp.
Chuyện cười, dù đang ở trong hoàn cảnh nào, dù lúc đó mất bình tĩnh đến cỡ nào, Trì Ý cũng có thể không sợ hãi mà đứng thẳng người đối mặt với người khác, như thể đang ganh đua xem tia X quang của ai chiếu xa hơn, dùng cái này để mình đứng vững gót chân.
Tiêu Chỉ Hàn im lặng nhìn Trì Ý, cậu cúi người nhặt cái gói màu vàng đang nằm dưới đất lên. Cậu cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cô, như cười như không “Trì Ý, nghe cậu nói lời này là biết tư tưởng của cậu không trong sáng.”
Trông dáng vẻ của cậu rất giống một học giả cao tuổi thời dân quốc, mặc áo khoác rộng, đeo mắt kính, đánh giá người khác từ trên xuống dưới mấy lần rồi đột nhiên mở miệng phê bình “Lão phu nhìn qua đã biết ngươi là người có tư tưởng không trong sáng.”
Con mẹ nó, lão học giả biến đi. Tiêu Chỉ Hàn xứng sao! Trên con đường học thuật, cậu không đạt chuẩn.
Vừa nghĩ như thế, vẻ mặt Trì Ý hờ hững, mang theo khí chất cao quý lạnh lùng của một học giả nhìn Tiêu Chỉ Hàn “Cái này rơi ra từ túi của cậu hay là rơi ra từ túi của tớ? Là tớ không trong sáng hay là cậu tư tưởng không trong sáng? Cậu nói lời này cậu không thấy xấu hổ, nhưng tớ xấu hổ thay cậu.” Trì Ý vừa nói vừa giơ ngón tay chỉ mặt mình.
“Thấy không, có phải đỏ lên rồi không? Đây là tớ xấu hổ đỏ mặt thay cậu đó.”
Cô nói có bài có bản, Tiêu Chỉ Hàn chờ cô nói xong mới từ tốn mở miệng: “Vừa biết cái này là cái gì, cậu liền không chờ được nữa đánh đòn phủ đầu.”
Trì Ý nhìn cậu bằng vẻ mặt “Tớ xem cậu vì lừa đảo mà có thể bịa đặt ra chuyện gì nữa.”
“Hai ngày thi đại học, cậu không nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục màu vàng ở ngoài cổng trường, ngẫu nhiên phát đồ cho người đi qua à?”
“Nhân viên mặc đồng phục màu vàng phát quà tặng nhỏ màu vàng, chúc mừng cậu bước vào thế giới của người trưởng thành. Sao không có ai cầm bộ váy ngàn sao cũng đến chúc mừng tớ bước qua tuổi mười tám, tiến vào thế giới của người trưởng thành.”
“Sao cậu biết không có ai cầm bộ váy ngàn sao chúc mừng cậu trưởng thành, bước qua tuổi tám tuổi?” Tiêu Chỉ Hàn ý tứ sâu xa mở miệng, sau đó cậu từ từ xé cái gói nhỏ màu vàng ở ngay trước mặt Trì Ý.
Trì Ý ‘ồ’ lên một tiếng, nhìn Tiêu Chỉ Hàn hơi ghét bỏ.
Cậu xé thì xé đi, còn áp vào mặt làm gì! Ngửi mùi à!
“Giao hàng Mỹ Đoàn, giao cái gì cũng nhanh, cậu đã nghe nói bao giờ chưa? ” Tiêu Chỉ Hàn vừa nói vừa mở khăn ra lau mặt, cuối cùng ở trước mặt Trì Ý, chứng minh cái gói màu vàng này thật sự chỉ là một cái khăn ướt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] - Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng
RomanceTác giả: Thường Đông Thể loại: Ngôn Tình, Thanh Xuân Vườn Trường, Hiện Đại, Ngọt, Sủng