Chương 67_Cuộc tình nghiệt ngã

3.8K 618 76
                                    

[Thông báo: Nhiệm vụ "Dọn đường cho nhân vật chính hành động" đã hoàn thành.]

[Phần thưởng: 100 đồng vàng. Bạn có muốn nhận không?]

Chidori mắt cá chết nhìn cái bảng nhấp nháy thấy ghét trước mặt mình, bực dọc bấm vào ô "Có" trên thanh công cụ. Cái hệ thống cứu vớt chết tiệt này cứ như là trò chơi tích điểm tặng quà trong siêu thị vậy. Ngoại trừ những nhiệm vụ lớn sẽ được trực tiếp nhận quà thì những nhiệm vụ nhỏ không cần quá nhiều sự can thiệp này lại giúp nó tích góp đồng vàng để mua vật phẩm hỗ trợ. Phải nói là cái cách thức hoạt động y hệt như trong game vậy.

Quá sức là đổ đốn rồi!

Một ngày nào đó nhất định sẽ báo cảnh sát còng đầu hết đám lừa đảo ăn tiền này!

"Kết quả kiểm tra thấy cháu không có vấn đề gì. Giờ có thể rời đi được rồi."

"Cảm ơn rất nhiều ạ~"

Vết thương trên đầu Chidori không nặng như nó tưởng, may mắn là không ảnh hưởng đến vết thương đợt trước nên sau khi làm kiểm tra sơ bộ nó được bác sĩ thả ra.

Cuộc phẫu thuật của Draken lúc đó cũng đã kết thúc, Chidori sau khi nghe tin báo qua điện thoại cũng chỉ có thể trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm mà rời khỏi phòng bệnh. Đi được một đoạn, nó vô tình bắt gặp Mikey với dáng vẻ rệu rã bước về phía mình, không nghĩ nhiều liền chạy đến, hào hứng vẫy tay:

"Ya hú Mikey!! Rảnh không chở bổn cung về nhà đi! Buồn ngủ sắp xĩu rồi nè!"

Mikey ngẩng đầu, nhìn thấy Chidori liền thay đổi biểu tình, trên môi nở một nụ cười gượng gạo: "Chichin, vết thương của mày sao rồi?"

"Tất cả đều ổn áp hết. Không sao!"

Chidori cười sảng khoái vỗ mấy cái lên phần băng gạc trắng hếu của mình, nhưng lại chẳng thấy người kia phản ứng gì, từ đầu đến cuối chỉ cúi mặt lầm lì, giọng ỉu xìu đáp lại.

"Vậy thì tốt rồi..."

Chidori chống hông nhìn người kia, rốt cuộc không nhịn được lại thở dài. Nó lôi ra một bịch ni lông màu đen rồi thuần thục vắt lên hai mang tai Mikey, sau đó đưa tay nhấn đầu hắn lên vai mình, vỗ bốp bốp an ủi.

"Không sao không sao. Hươu cao cổ đại trượng phu, bị lấy ít tiết cũng không chết được! Không cần phải lo lắng!"

Túi nilong sột soạt cà vào mí mắt ngứa ngáy, Mikey dứt khoát vứt cái túi phiền phức xuống sàn, sau đó nhào tới trực tiếp ôm chầm lấy Chidori, vùi mặt vào hõm cổ nó, bờ vai hơi run lên, ghì chặt lấy cơ thể mềm mại ấm áp ấy như một chú chó nhỏ đang cầu an ủi vậy.

"Xin lỗi Chichin, nhưng giữ như thế này một chút nhé."

"Ừ, miễn sao đừng có xì mũi là được!"

Chidori cúi đầu nhìn túi nilong đáng thương bị gió thổi bay trên sàn, biểu tình có chút ngạc nhiên.

Cứ tưởng cậu ta cũng muốn khóc trong góc tối giống nó, thì ra không phải.

Làm nó khi nãy mắc công đi xin cô lao công mấy cái túi nilong... Uổng ghê.

Không nhìn thấy biểu tình tràn trề thất vọng của Chidori, tâm trạng của Mikey cũng dần ổn định trở lại, bàn tay đang đặt trên lưng dần di chuyển rồi khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, sau đó đan chặt lại với nhau.

[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ