Giáng Sinh đến, trái với cái không khí đông vui náo nhiệt ở bên ngoài thì nơi nhà thờ vắng người lại trở thành địa điểm cho đám bất lương nổi nhất trong vùng tụ tập và đánh nhau. Bọn họ nghe bảo đây là nhà thờ ưa thích của một gã thủ lĩnh đứng đầu cả một băng đảng lớn, mọi năm gã ta đều một mình đến đây để cầu nguyện, rồi lại im lặng rời đi. Không hiểu sao năm nay, sự xuất hiện của gã lại kéo đến một đống rắc rối, và nhà thờ thiêng liêng rất nhanh đã trở thành một đống hỗn độn.
Mitsuya ngồi trên sàn thở dốc, trên người từ đầu đến chân không có chỗ nào là không có vết thương, nhưng cũng khó có thể so với thiếu niên tóc vàng bị đánh đến không nổi nhận ra nhân dạng đứng ở đằng kia được. Dù cho có thương tích đầy mình thì cậu ta vẫn không hề bỏ cuộc, đôi mắt hừng hực quyết tâm không dễ gì gục ngã.
Nhưng điều đó khó có thể tạo nên kì tích được, dù cho cậu ta đã khiến cho Taiju quỳ gối thì cũng không thể đánh bại hoàn toàn được gã quái vật đó.
Trừ khi...
"Ha ha, tao nghĩ mình bắt đầu có ảo giác rồi."
Hakkai cười cợt trong khó nhọc thì thứ âm thanh tựa như ảo giác lướt qua đại não mình. Nhưng kì lạ thay nó không hề biến mất hay tan biến vào trong trí tưởng tượng mịt mù, tiếng bô xe càng ngày càng rõ hơn, mang theo niềm kỳ vọng xé tan cả màn đêm lạnh giá của buổi đông đầy tuyết.
"Âm thanh này..."
"Là con Bob của Mikey."
Takemichi thở ra một tiếng, đôi mắt dấy lên sự tin tưởng tuyệt đối: "Chỉ cần có Mikey-kun, chúng ta sẽ thắng được Hắc Long."
Trái ngược với sự mong đợi của Takemichi, Mitsuya lại có chút lo lắng: "Chúng ta ngay từ đầu vì phản bội giao ước hòa bình giữa Touman và Hắc Long nên mới ở đây mà. Mikey sẽ nghĩ gì đây?"
Mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn về cánh cửa nhà thờ, nơi đang truyền đến tiếng bước chân ngày càng rõ. Cửa từ từ được đẩy ra, Mikey biểu tình an bình thản từng bước đi vào, như thường lệ lại mỉm cười:
"Giáng Sinh An Lành."
"Mikey."
"Mikey-kun."
"Và..."
"Trả thịt bò cho tao... Tao muốn ăn thịt bò... Đưa tao thịt bò mau lên!"
--- Má!!! Mikey đang bị một con quái vật đầu xám cạp vai—!!!?
Cả hiện trường ngay lập tức chìm trong kinh hoàng, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cái quả đầu màu xám đang đu trên vai Mikey bằng hàm răng sắc nhọn của mình. Con mẹ nó!! Rồi có khác gì phim kinh dị không!!? Quả đúng là Mikey Vô Địch, máu chảy đầm đìa thế kia mà còn có thể làm mặt lạnh Chúc Mừng Giáng Sinh!!
Mitsuya run rẩy bước tới: "Mi, Mikey, mày ổn không vậy? Có cần tao gọi đội cứu hộ không?"
Mikey mặt tím tái, nở một nụ cười nhạt nhẽo với đồng bạn: "Không cần đâu, cũng xêm xêm như bị chó cắn thôi à..."
Mitsuya: "..."
Chidori đang đu trên lưng Mikey, đôi mắt màu biển bị hắc ám phủ lên một tầng bóng tối đáng sợ--- Người ta gọi đây là đôi mắt của người đang thèm thịt bò đấy :)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế Giới
Fanfiction[Tên khác] Não Tàn Cũng Biết Cứu Vớt Thế Giới