Nó đã luôn nghĩ sự tồn tại của mình chẳng có mấy quan trọng, cho đến khi chết đi nó mới phát hiện thì ra là không phải như vậy.
Nhưng nhận ra vào lúc này... không phải là quá muộn rồi sao?
. . .
"Midori! Midori, con ở đâu rồi!? Mau về nhà đi con!!"
Trời tối mịt, Emma chỉ khoác hờ một cái áo khoác bên ngoài chạy ngược chạy xuôi tìm đứa con gái nhỏ vừa bỏ nhà ra đi cách đây vài phút. Phải nói đây là lần đầu cả bọn thấy nhóc đó khóc tợn đến vậy, còn chưa kịp để ai nói thêm câu nào thì nó đã chạy ào ra ngoài rồi. Tất nhiên bọn họ rất nhanh đã đuổi theo nó rồi, nhưng con bé này chân tuy ngắn nhưng chạy cũng nhanh phết, vừa mới ra cửa là đã mất tích luôn, hại cả đám giữa trời hôm khuya khoắt phải chia năm chia bảy đi lục xùm mọi ngóc nghách tìm bé con về nhà.
"Midori! Con mà không về là bố không mua yaourt cho con đâu!!" Draken không kiên nhẫn quát, nghĩ rằng con gái nhà mình chắc chỉ trốn đâu đó gần đây nên mới dùng hết sức hét lên như thế.
"Midori, mau ra đây đi! Nhóc đừng trốn nữa! Chú biết lỗi rồi! Chú sẽ không đánh nhau bừa bãi nữa đâu!!" Baji cũng cất cao giọng, nhìn xung quanh tìm người.
Kazutora lảo đảo vì hơi men, mở nắp thùng rác nhìn vào bên trong nói to, "Tất cả là tại Baji đó con! Chú nào có biết gì đâu! Con đừng giận chú nữa mà, giận mỗi chú Baji thôi!"
"Má-! Cái thằng này, mày thiếu đòn à!?"
"Hả!? Tao nói sai sao!? Ngon nhào vô!"
"Mịa hai cái thằng này!! Còn muốn đánh nhau à!? Có tin tao đập luôn cái đứa mày không hả!?" Mitsuya nóng nảy quát lại, gửi tặng một đứa một đạp vào mông.
Pachin thở dài, gãi gãi đầu nhìn trời, "Con bé rốt cuộc có thể trốn đi đâu chứ? Chân ngắn mà cũng lanh lẹ phết đấy..."
Kazutora xoa cái mông bị đạp cho ê ẩm của mình, chợt lại rơi vào trầm tư khi nhớ lại những gì Midori nói, thấp giọng: "Mà này, bọn mày không thấy kì lạ hả? Mấy lời mà Midori đã nói khi nãy á..."
Draken nhướn mày: "Hở? Ý mày là sao?"
"Thì đó..." Kazutora ngập ngừng, không biết nên giải thích ra sao, "Khi nãy Midori đã nhắc đến Chidori, bọn mày không nghe thấy à?"
Mitsuya liếc mắt nhìn quanh, cũng không giấu được ngờ vực của mình, "Tao trước đây cũng đã thấy kì lạ. Ý là con bé rõ ràng chưa gặp Chidori bao giờ, chúng ta cũng có nhắc đến nó cho con bé đâu, thế mà Midori lại biết tất tần tật về Chidori mới ghê chứ."
"Khi nãy cũng vậy, con bé đùng một cái lại khóc rồi nhắc đến Chidori. Cứ như thể là..." Pachin mặt u ám nhìn qua, âm u nói, "Cứ như thể là Chidori đã có mặt ở ngay đó vậy."
Nói đến đây, tất cả bỗng chốc im bặt, bầu khi rơi vào trầm mặc và u ám, mặt đứa nào đứa nấy đều đã cắt không còn một giọt máu. Rồi một con gió lạnh chợt thổi qua, cả đám không nhịn được mà rợn sống lưng, mặt mày tái mét chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể bật cười qua loa để xua tan cái sự sợ hãi trong lòng mình.
Draken cũng chỉ biết thở dài, cố an ủi đồng bọn, "Tụi mày xàm quá, có thể là do Emma mỗi tối đều kể chuyện Chidori cho con bé nghe nên nó biết thế thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế Giới
Fanfiction[Tên khác] Não Tàn Cũng Biết Cứu Vớt Thế Giới