Chương 7

875 93 2
                                    

Bên ngoài cỗ xe vuông vức được bọc một lớp lụa màu xanh lam rất nhạt, trên lụa có thêu những bông hoa sen lớn, hoa sen đủ hình dáng, có bông đã nở rộ, có nụ hoa đang nở, ngay cả giọt sương trên lá sen cũng thêu đặc biệt chân thực, quả thực giống như là một bức tranh thủ công mỹ nghệ.

Cửa sổ xe ngựa có hai tầng, một tầng bên ngoài là mấy lan can gỗ, trên lan can còn chạm khắc mấy con chuồn chuồn, tương phản với lá sen thêu bên ngoài toa, tạo thành một bức chuồn chuồn đang vui đùa trong hồ hoa sen. Bên trong lớp cửa sổ là vách ngăn bằng gỗ, hẳn là từ bên trong mới có thể mở ra.

Vân An híp mắt đưa máy ảnh lại gần, nàng nhìn thấy trên lưng con ngựa đen kéo xe khoác một miếng vải màu xanh lam, trên vải dệt ấn hai chữ nàng xem không hiểu, Vân An âm thầm khen ngợi, không nghĩ tới một triều đại có chế độ phong kiến ​​như vậy, hệ thống thương mại đã phát triển tới trình độ này, này còn không phải giống với thương hiệu trên Trái Đất sao?

Vân An đang tập trung chụp ảnh, không lưu ý đến phía sau mình xuất hiện hai gã gia đinh cầm trong tay gậy canh gác, thời gian chỉ tầm một hơi thở gia đinh đã nhào về phía Vân An, một trái một phải dùng gậy canh gác bẻ hai tay Vân An bắt chéo sau lưng.

"Xoảng" một tiếng, tay nải trong tay Vân An rơi xuống đất, chiếc bình đất sét nung thô vỡ thành hai mảnh.

Vân An ăn đau, phản xạ có điều kiện sử dụng kỹ xảo thoát thân trong huấn luyện ma quỷ, hai chân dùng sức đạp một cái, nương theo lực làm một cái lộn mèo, vung tay một cái liền tránh thoát gông cùm xiềng xích.

Mới đầu hai gã gia đinh kia cho rằng Vân An chỉ là khất cái bình thường, muốn đưa nàng rời khỏi nơi này, nhưng thấy thân thủ bất phàm của Vân An lập tức đề cao cảnh giác, vài tên gia đinh còn lại cầm gậy canh gác cũng chạy tới, vây quanh Vân An.

Vân An đứng dang chân trong tư thế phòng thủ, nhưng hai tay lại giơ lên bên tai: "Các ngươi muốn làm gì?"

Một tên gia đinh lạnh giọng quát: "Ngươi cái tên xú khất cái lá gan không nhỏ, dám cản xe ngựa Lâm Phủ chúng ta, muốn làm gì?"

"Đây là hiểu lầm, ta đến hiệu cầm đồ cầm đồ, vừa mới đi ra, không tin các ngươi có thể đi hỏi một chút!"

"Ta phi! Ngươi nghĩ hiệu cầm đồ Thông Quảng là địa phương nào, há là cái gì tang vật đều thu? Ta xem ngươi chính là nghĩ muốn trộm đồ thôi!

Vân An nhíu mày, có chút không vui, lạnh lùng nói: "Cửa liền ở nơi đó, có đúng hay không các ngươi đi vào hỏi một câu liền biết, nhiều người như vậy làm khó một tên khất cái trên đường phố, ta thấy các ngươi cũng bất quá chỉ là tiểu nhân vì hổ tác oai mà thôi!"

"Này, ngươi cái tên xú khất cái này!"

Thấy gia đinh nhấc gậy canh tới gần, Vân An đã nắm chặt nắm đấm, chỉ cần đối phương dám đánh mình, Vân An nắm chắc một chiêu liền quật ngã hắn.

Đúng lúc này, từ phía sau Vân An truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Lâm Phúc, dừng tay!"

"Vâng, Tứ Tiểu thư." Lâm Phúc nhìn phía sau Vân An, lập tức thu hồi khí thế kiêu ngạo vừa rồi, thu hồi gậy canh gác khom người về phía sau lui hai bước.

Ở rể (Nhập Chuế) - P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ