Chương 15

721 78 5
                                    

Vẻ mặt bọn trẻ đầy cảnh giác, Vân An lập tức hiểu ra, lấy một viên thuốc tiệt trùng từ trong tay một hài tử. Bỏ vào miệng dưới cái nhìn chăm chú của bọn trẻ, còn cười tủm tỉm mà chậc lưỡi:
"Không có độc, ngọt."
Thấy thế, hài tử lớn tuổi nhất dẫn đầu ăn thuốc tiệt trùng, những hài tử khác cũng lục tục làm theo, hương vị ngọt ngào này là hương vị tuyệt vời nhất mà bọn chúng chưa từng nếm qua, nhìn biểu tình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của chúng, Vân An miệng mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Lời dặn dò cuối cùng của giáo sư Lý vang vọng bên tai nàng:
"Thời thời khắc khắc phải luôn nhớ kỹ sứ mệnh của mình, cô chỉ là một nhân chứng, người ký lục, không phải là một vị cứu tinh hay người sáng tạo. Đừng can thiệp vào bất kỳ sự phát triển nào đã được thiết lập, dù cho là thấy chết mà không cứu, cô hiểu chứ?"
Trong lòng Vân An có chút nặng nề, nàng thực đau lòng những hài tử này, âm thầm an ủi chính mình: Bất quá là mấy viên thuốc tiệt trùng mà thôi, nếu có thể khiến bọn trẻ bớt bệnh tật không tính là thay đổi lịch sử đi?
"Đa tạ ca ca."
Hài tử nhỏ tuổi nhất dang rộng vòng tay, ôm lấy đùi Vân An, ngẩng đầu lên, một bàn tay nhỏ bé dơ hề hề nắm thành nắm đấm, trong tay đang nắm chặt viên đậu thạch Vân An đưa.
Vân An cảm thấy thực chua xót, cắn răng từ trong lòng lấy ra một xâu tiền, mở sợi dây màu đỏ buộc tiền, lại đem tiền thăm dò trở về, quay lại nhìn nhóm khất cái trưởng thành vẫn đang ăn bánh nướng, dẫn bọn trẻ đến một nơi không có ai.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*, những hài tử này còn quá nhỏ, nàng lo lắng mặc dù là mấy đồng tiền, cũng sẽ lọt vào người mơ ước.
(Thất phu vô tội, hoài bích có tội: dân thường vốn không có tội gì nhưng vì trong người mang theo ngọc bích nên có tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc hoạ.)
Đi đến dưới một cái cây cổ thụ, Vân An thấy bốn bề vắng lặng lại lần nữa lấy ra tiền đồng, đầu tiên là đặt hai đồng tiền vào tay mỗi hài tử, nghĩ nghĩ, lại sờ sờ vạt áo nơi cất giữ tất cả gia sản, phình lên. Lại cho thêm mỗi hài tử 3 đồng tiền, Vân An không có nhiều tiền, chuộc lại trường kiếm, ăn bữa ăn ngon, lại mua chút nhu yếu phẩm cũng chẳng còn bao nhiêu.
"Đem tiền này ngàn vạn cất kỹ, đừng để cho những đại khất cái kia thấy được, sạp màn thầu ở phố Bắc là rẻ nhất, một văn tiền có thể mua ba cái màn thầu nhân ngũ cốc, vừa to vừa no, tích trữ ngũ cốc nhiều một chút...... Còn có, mấy người các em tuổi khá lớn, có thể ra bến tàu để khiêng bao bố. Tuy rằng có điểm vất vả, một bao bố lấy 3 văn tiền, còn bao một bữa cơm trưa, bắt đầu khẳng định là phải vất vả chút, nhưng luôn có một ngày tích tiểu thành đại, các em tuổi còn nhỏ như vậy, làm công việc này không phải biện pháp."
Hài tử lớn tuổi nhất dường như cảm nhận được điều gì đó, một đôi mắt đen bóng lại như cố ý mà vô tình mà lướt qua ngực Vân An.
Vân An hồn nhiên bất giác, nàng vẫn đang thương hại đám hài tử này, thời đại này thậm chí còn không có viện mồ côi, nếu có ai trong số chúng bị bệnh, chỉ sợ......
Nhưng Vân An không còn lựa chọn nào khác, nàng đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình, nàng không thuộc về thời đại này, không thể can thiệp quá nhiều.
Đúng lúc Vân An đang trầm tư, tên khất cái lớn tuổi nhất nháy mắt với hai khất cái choai choai bên cạnh, người sau lại kéo kéo người nhỏ bên cạnh, tên khất cái kia chỉ cao tới eo Vân An ôm chặt Vân An, nói:
"Đại ca ca, đa tạ ngươi!"
Vừa dứt lời, những khất cái khác cũng nhao nhao đem Vân An vây quanh ở giữa, hoặc là ôm, hoặc là lôi kéo, bày tỏ lòng biết ơn của chúng.
Trong lúc hỗn loạn, một bàn tay xương xẩu khéo léo mà tìm được túi của Vân An, động tác thuần thục không đụng một chút nào vào da của Vân An liền lấy ra đồ vật trong lòng.
Bọn nhỏ nhiệt tình buông Vân An ra, Vân An vẫy tay với bọn chúng:
"Đi đi, đừng làm khất cái nữa, đi làm chuyện khác đi, vạn sự khởi đầu nan, đừng sợ gian khổ."
Nói xong xoay người rời đi.
Tiểu khất cái nhỏ tuổi nhất, độ cao chỉ tới đùi Vân An lại hô một tiếng, lập tức bị đại khất cái bên cạnh hắn bịt kín miệng, chỉ thốt ra một âm tiết.
Tên khất cái lớn tuổi nhất bế tiểu khất cái muốn nhắc nhở Vân An lên, rồi vội vàng dẫn những tiểu đệ khác rời đi.
Sự chia sẻ luôn có thể mang lại niềm vui cho mọi người, Vân An cũng không ngoại lệ, làm một chút việc thiện, Vân An thân tâm thoải mái.
Nàng ngâm nga tiểu khúc đi tới một tửu lầu thoạt nhìn còn tính không tệ, chọn một chỗ ngồi ở tiền sảnh, gọi một chén mì trường thọ, một con gà quay, 2 món chay.
Trong tiệm khách nhân không nhiều, trong lúc ăn Vân An còn lôi kéo điếm tiểu nhị tán gẫu.
Rượu đủ cơm no, Vân An kêu điếm tiểu nhị tới tính tiền.
"Khách quan, tổng cộng là 45 văn tiền."
"Hảo."
Vân An cười tủm tỉm sờ trong ngực, giây tiếp theo biểu cảm trên mặt cứng đờ......
Vân An hít ngược một hơi khí lạnh, nuốt nước miếng, nhìn điếm tiểu nhị cười nói:
"Tiểu nhị ca."
"Ai, ngài còn có gì phân phó?"
"Chính là...... ngươi cảm thấy có khả năng như vậy hay không nha, chính là...... Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại trả tiền cho ngươi, ngươi thấy như vậy có được không?"
"Khách quan ngài xem, trong tiệm chúng ta viết rõ ràng, tiểu điếm lời ít, xin miễn ký sổ, ngài vẫn là đừng trêu chọc tiểu nhân."
Vân An hắng giọng một cái, nói:
"Ta muốn nói...... Ta làm rơi tiền, ngươi có thể tin không?"
Điếm tiểu nhị ưỡn thẳng lưng, nhìn Vân An bằng ánh mắt khác:
"Nói như vậy, ngài không mang tiền?"
"Không phải không mang, là bị rơi."
"Được rồi, nhà của ngài ở nơi nào, ta kêu tiểu nhị đi một chuyến, đem tiền cơm mang tới là được."
Điếm tiểu nhị đề cao thanh âm, kết hợp với mành hậu đường bị xốc lên, từ bên trong đi ra vài tên tiểu nhị, nhanh chóng đến bàn của Vân An vây quanh nàng.
Vân An xấu hổ mặt đỏ bừng, mình sống 23 năm, cư nhiên ở sinh thần hôm nay ăn quỵt? Tiền rõ ràng vừa rồi còn ở đây, lần cuối cùng nàng đụng đến tiền là khi tiếp xúc với đám nhỏ đó...... Nên bị mất?
"Khách quan, nói đi? Nhà ở đâu?"
"Ta...... Không có nhà."
"Đến, đen đủi, dám đến đây ăn quỵt."
Một tên tiểu nhị túm lấy bả vai Vân An, dẫn người mang đến nội đường.
"Xin lỗi, ta thật sự không phải ăn cơm bá vương, ta lưu lại rửa chén bát được không?"
"Ngươi rửa chén bát? Vậy bọn họ làm gì? Dẫn đi! Trước lục soát trên người hắn có đồ vật gì đáng giá có thể gán nợ hay không, nếu không......"
Điếm tiểu nhị híp mắt, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, Vân An chắc chắn trốn không thoát một trận đòn.
Vân An nhưng không muốn bị mấy tên tráng hán sờ soạng, cao giọng nói:
"Ta nhớ ra rồi, trong giày của ta còn bạc, ngươi xem trí nhớ của ta này, buông ta ra ta đây liền lấy."
......
Vân An đột nhiên đẩy mạnh tiểu nhị một phen, đem người sau đẩy ngã ngồi xuống đất, nhảy một cái bay vọt qua tiểu nhị, cướp đường mà chạy......
"Lấy vũ khí! Đuổi theo cho ta!"
......
Ngày 14 tháng 6
Thành Nam, Lâm Phủ chiếm nửa con phố giăng đèn kết hoa, ngay cả gia đinh canh giữ ở cửa đều thay y phục mới, một đám thần thanh khí sảng, mặt lộ vẻ vui mừng.
Qua một ngày nữa chính là ngày trọng đại của Lâm Phủ, sinh thần 20 niên hoa của Lâm Tứ Tiểu thư, từ mấy ngày trước liền có khách khứa lục tục chạy đến, hoặc ngủ trọ ở khách điếm dưới cờ Lâm Phủ, hoặc trụ ở biệt viện nơi chiêu đãi dành cho khách nhân của Lâm Phủ.
Phú thương cự giả các nơi ở Yến Quốc đều biết: Hiện giờ người chưởng quản Lâm Phủ là Tứ tiểu thư của gia tộc, Lâm Uy tuy vẫn là gia chủ, nhưng đã dần rút lui về hậu trường từ vài năm trước.
Lâm Phủ đầy trời phú quý, sản nghiệp trải rộng toàn bộ Yến Quốc, mặc dù là sinh thần của một nữ tử, vẫn có không ít người đặc biệt tới đây.
Lý Thanh Sơn luôn mãi suy tư, dưới sự kiến nghị của quản gia quyết định đem chuyện ở rể thông báo cho Lý Nguyên, tuy rằng hôn nhân đại sự từ xưa chính là 'Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn', nhưng Lý Thanh Sơn cảm thấy quản gia nói có đạo lý: Nhi tử thứ ba của ông đã quen với hành vi phóng túng, lễ nghĩa không chu toàn, lại có tính tình phản nghịch. Vạn nhất ở sinh thần ngày đó công nhiên cự tuyệt, chẳng phải là muốn cho người ngoài nhạo báng?
Lý Nguyên thanh danh đã sớm hỏng rồi, nhưng tổng muốn bận tâm đến thể diện cuả Lâm gia, Lâm Tứ Tiểu thư lấy nữ tử chi thân thường xuyên xuất đầu lộ diện đã thuộc không dễ, tuyệt không thể lại để cho nàng thêm một đề tài bàn tán.
......
Lý Nguyên đi vào thư phòng, thấy phụ thân không nói, hắn cũng không dám nói chuyện, càng không dám ngồi, chờ đến Lý Thanh Sơn hoàn hồn, khó có được vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Nguyên:
"Có một chuyện muốn nói cho con."
"Ân, thỉnh phụ thân chỉ giáo."
"Ngày mai là sinh thần thứ 20 của Lâm Phủ Tứ Tiểu thư, con theo ta cùng đi dự tiệc đi."
Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
"Phụ thân yên tâm, con nhớ rõ chuyện này mà, lễ vật đều chuẩn bị tốt, bảo đảm Lâm muội muội sẽ thích."
Lý Thanh Sơn nhíu mày, vốn định trách cứ Lý Nguyên lại nói ra ngữ điệu khinh bạc, nhưng sau khi nghĩ lại hai người lập tức liền trở thành phu thê, Lý Nguyên có tấm lòng như vậy là tốt rồi.
"Con năm nay cũng hai mươi bốn đi?"
"Đúng vậy."
"Nên thành gia."
"Hồi phụ thân, nhi tử học hành gian khổ hơn mười năm, hiện giờ bất quá mới là xuất thân cử nhân, muốn đợi đại khảo được kết quả lại cân nhắc chung thân đại sự."
"Hoang đường! Nam tử hán đại trượng phu, trước thành gia sau lập nghiệp, hôn nhân đại sự há là ngươi có thể làm chủ? Ngươi nghĩ, cái gì là ngươi nghĩ?!"
Lý Nguyên run lập cập, căng da đầu trả lời:
"Nhưng phụ thân không phải cũng nói, nhi tử tính tình quá nóng nảy, qua đại khảo cũng không muộn sao?"
"Trước khác nay khác! Ngươi bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân năm nay, lần khai khoa tiếp theo chính là ba năm sau, lại bất luận bộ dáng này của ngươi có thể sát ra kỳ thi mùa xuân hay không, vạn hạnh ngươi giành được thành tích, đến lúc đó ngươi đều bao nhiêu tuổi rồi? Thời điểm ta cỡ tuổi ngươi, đã có huynh đệ ba người các ngươi! Hai vị huynh trưởng của ngươi đều đã cưới vợ sinh con, sớm một chút đuổi đi ngươi, cũng cho ta cùng nương ngươi thanh tĩnh."
Lý Nguyên bĩu môi, bất quá hắn sớm đã thành thói quen, trong lòng cũng không có nhiều cảm giác.
Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, trách cứ nói:
"Nghịch tử! Như thế không tiến bộ, làm ta và nương ngươi hạ cửu tuyền như thế nào đối mặt liệt tổ liệt tông!"
Lý Nguyên thấy phụ thân thực sự nổi giận, 'Bùm' một tiếng liền quỳ trên mặt đất:
"Phụ thân bớt giận."
Ánh mắt Lý Thanh Sơn lướt qua một tia áy náy, tiếp tục giả vờ phẫn nộ, nói:
"Vừa lúc, ngày mai Lâm Phủ muốn công khai chiêu tế, ta liền mang ngươi đi chấp nhận cửa hôn sự này, lưu ngươi nghiệt căn mầm tai hoạ này ở trong phủ, sớm muộn gì cũng làm ra chuyện làm nhục tổ tông, bại hoại gia môn, không bằng đưa đi nhà người khác, biết đâu sẽ thay đổi được ngươi!"
"Phụ thân? Người nói cái gì?"
Lý Nguyên trăm triệu không nghĩ tới, phụ thân của mình cư nhiên chán ghét mình tới nông nỗi như thế, hắn tuy thăng tiến không kịp hai vị huynh trưởng, nhưng rốt cuộc là xuất thân cử nhân, đường đường nam nhi, công danh bàng thân, có thể nào nhập chuế? Từ nay về sau còn muốn hắn làm sao ngẩng đầu?
"Việc này...... cứ quyết định như vậy đi, Lâm bá phụ con muốn đem Lâm Tứ tiểu thư gả thấp cho con, vi phụ nghĩ tới nghĩ lui...... Trong phủ bọn họ chỉ có một đích nữ này, không thể để cho ân nhân trăm năm sau liền mất đi con nối dõi. Ân cứu mạng lớn hơn trời, năm đó nếu không có Lâm bá phụ con khắp nơi bôn tẩu, trên dưới chuẩn bị, cả nhà chúng ta sớm đều chết ở nhà tù! Con qua ở rể đi, thay Lý gia chúng ta trả phân ân tình này, nếu như bằng không, ta chết không nhắm mắt."

*****
Editor: Trong cuộc đối thoại của cha con Lý Nguyên, do cha Lý Nguyên vừa hăm dọa và dỗ dành nên lúc "ngươi" lúc "con" chứ không phải edit sót đâu ạ .
Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3

Ở rể (Nhập Chuế) - P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ