[Jimin's pov]
Tôi tự hỏi không biết liệu anh sẽ phản ứng như thế nào về những chuyện "điên rồ" mà tôi "lại làm" hôm nay-giết chết mười mạng người trong một ngày, dọn dẹp sạch sẽ và tung bằng chứng giả. Đội của tôi quá xuất sắc đúng chứ? Tôi thiết nghĩ mình nên tăng lương cho chúng nó một chút vì đã làm tốt đến như vậy để giúp tôi xử lý gọn ghẽ những tình nhân của anh.
Phải đấy, tôi đã làm chuyện này rồi và vẫn quyết định thực hiện nó một lần nữa.
Mục đích của nó thì vẫn chưa từng thay đổi, tôi chỉ muốn cảnh cáo anh ấy và trả đũa những kẻ tham vọng dám động vào thứ đã có chủ-đặc biệt là của tôi thôi. Nhưng nói không có gì khác biệt thì cũng không phải, quyết định thực hiện cuộc thảm sát một lần nữa ở kiếp này tôi còn có chủ đích khác nữa.
Tôi muốn xem liệu anh ấy sẽ phản ứng như thế nào với sự "quá đáng" của tôi. Bởi vì hôm nay, tôi sẽ làm nó còn "hoành tráng" hơn trước nữa cơ.Kim Taehyung, anh nói mình không sợ chết chóc ở em, vậy bây giờ khi anh biết được việc này chúng ta có lại cãi nhau một trận thật lớn rồi ngoảnh mặt rời bỏ đối phương không?
Lý trí tiếp tục ngọt ngào như kế hoạch hay cảm tính bùng nổ chán ghét?Em sẽ chờ xem vậy.
- Cậu làm gì ở đây?
- Ồ, anh "họp" xong rồi sao?
Tôi khẽ mỉm cười với anh, tự bản thân "tận hưởng" những điều khó chịu xảy ra trước mắt.
Cổ áo xốc xếch với cái cà vạt lệch sang bên, liệu anh có nghĩ em sẽ không phát hiện ra đó là "người khác" vội vàng chỉnh trang lại cho anh khi nghe tin em đến đột xuất không, "kẻ cầu toàn"*?
Chưa nói tới chiếc váy nhăn nhúm của thư ký cùng với vài cái cúc áo đã bị tháo gỡ chưa được đóng kỹ để phù hợp với tiêu chuẩn vốn có, liệu anh có nghĩ em ngây thơ đến mức tin tưởng cô ta không muốn quyến rũ chồng mình hay không, "kẻ tuân thủ"*?Có lẽ là không, nên anh mới có thể bình thản như vậy khi em bắn chết ả tình nhân mới vài phút trước còn đang "cùng anh" ngay trước mặt.
*: vì hắn rất cầu toàn và luôn tuân thủ các nguyên tắc đã đặt ra (nghiêm khắc)
"Nạn nhân" thứ mười một, tình nhân cuối cùng còn sót lại chính là thư ký của Kim Taehyung. Viên đạn xuyên qua đầu ả, ngay bên cạnh anh. Trước sự bàng hoàng của anh ấy, cô ta không còn có thể trăn trối thêm gì mà chỉ có thế ngã gục xuống nền sàn chết ngay tại chỗ thôi.
Máu đỏ tanh tưởi tràn ra thấm ướt lớp gỗ đen đắt đỏ của Taehyung, ánh mắt của anh cũng theo đó mà biến đổi có thêm phần "kinh hãi".Như thế này đã đủ "hoành tráng" chưa?
- Em tiện đường ghé qua, chúng ta cùng nhau ăn trưa có tiện không? Anh có bận không?
Tôi vừa thay băng đạn mới cho cây súng lục bất ly thân của mình vừa nói với anh, vờ như chuyện vừa rồi chỉ là cỏ rác không đáng quan tâm.
Tôi thật sự muốn không cần nói đến nó đấy.
- Cậu vì sao bắn chết cô ấy?
Nhưng vì là anh có để tâm nên chuyện này mới không thể chỉ đơn giản là cỏ rác.