[Taehyung's pov]
- Mẹ muốn ngày mai chúng ta trở về dùng bữa cùng bà ấy, anh có bận không?
Park Jimin nằm dài ở trên giường vừa kiểm tra tin nhắn vừa hỏi tôi-người từ sau bữa tối đã phải dính chặt thân vào bàn làm việc, đánh máy đến phát chán.
Em ấy không có thói quen làm việc khi đang ở cùng tôi, còn tôi thì quá bận để tạo ra một thói quen.
Tôi đặt bàn làm việc ngay trong phòng ngủ cũng có lý do của nó mà, với một kẻ muốn được hưởng phú quý từ thế giới ánh sáng thì buộc phải làm tối mặt tối mày thôi.
Giống như bây giờ vậy, bây giờ tôi cũng muốn được ôm vợ mình trên giường lắm chứ, nhưng hợp đồng này ngày mai đã cần rồi thì biết làm sao được, đã có trách nhiệm thì vẫn phải gánh vác trách nhiệm, chủ tịch muốn sống trong nhung lụa thì không được lười biếng.
- Em có bận không?
Tôi hỏi lại vì biết Park Jimin cũng như mình không thường có thời gian rảnh rỗi.
- Em có nhưng điều chỉnh được.
- Anh cũng thế.
- Vậy em sẽ nói với mẹ nhé, ngày mai chúng ta sẽ đến cùng bà ấy dùng bữa trưa?
- Được.
Nhàn nhạt đáp lời em, tôi vẫn không có thời gian để rời mắt khỏi màn hình máy tính, chỉ nghe và hiểu thôi.
- Nhưng sao đột nhiên mẹ lại muốn chúng ta đến vậy nhỉ? Liệu ngày mai có phải là nhân dịp gì không?
Park Jimin hỏi như vậy là vì biết mẹ tôi là dạng người thích ở một mình. Bà ấy từ sau khi cha mất đi cũng chưa từng có ý định gặp gỡ thêm một ai khác, con trai có tính độc lập từ nhỏ trước đến nay cũng chẳng từng gần gũi với bà. Dù bản thân tôi cũng không rõ là lời đó có phải nói thật hay không nhưng mẹ đã từng nói với con dâu của bà rồi. Mẹ nói rằng mình không như những người phụ nữ đứng tuổi khác muốn được gần gũi với con cái, bà chỉ thích ở như vậy thôi, lâu lâu để tôi và em ấy đến thăm một lần là đủ, còn lại cứ để bà một mình, bà một chút cũng không buồn.
Và cũng vì là như vậy nên mẹ cũng ít khi nào đích thân gọi đến tôi để gặp gỡ cả, ngoại trừ những dịp lễ ra thì thôi.
- Ngày mai là giỗ của cha tôi.
Tôi trả lời cho câu hỏi của em ấy, trong lòng nhắc đến chuyện này cũng không tránh khỏi chút khó xử không đáng có.
Ai cũng biết trước đây tôi vì Park Jimin là người dẫn đầu cuộc ám sát của cha mình năm đó mà làm rầm làm rộ đến mức nào, bây giờ hai người ở trước mặt nhau lại nói đến ngày giỗ của nạn nhân ấy, nếu bảo không để ý gì thì cũng thật giả quá đi.
- Anh còn trách em nữa không?
Park Jimin từ trước đến nay vẫn luôn là có gì nói đó với tôi, lúc bị ghét cũng không kiêng nể, bây giờ lại càng không cần thiết.
- Em đã nói không phải em trực tiếp giết ông ấy mà?
- Phải, nhưng trước đây anh vẫn luôn vì em đảm nhiệm vụ việc đó mà trách em, bây giờ có còn trách em không?