- Taehyung!
Park Jimin gấp rút chạy vào với cái đèn pin điện thoại yếu ớt, cậu bấn loạn rọi xung quanh cả căn phòng để tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Cũng không biết từ khi nào nữa nhưng việc mất điện hay thấy vũ khí sắt nhọn được đặt lộ thiên đã biến thành một thứ gì đó khiến Park Jimin phải ngay lập tức nhớ đến Kim Taehyung rồi. Cho dù hắn có đang ở đó hay không thì cậu ấy cũng đều phải khựng lại một chốc như hành động của bản năng để nhớ đến người kia theo một lẽ bắt buộc nào đó thôi.
Những nỗi ám ảnh đó của hắn cũng không phải tự nhiên có mà là vì cậu ấy nên mới hình thành kia mà. Kim Taehyung cũng đâu có quên đâu, nhưng vì là đã xem Park Jimin là sao chổi rồi nên hắn mới càng ngày càng ghét cậu ấy hơn như thế thôi.
- Taehyung, anh đâu rồi?
Park Jimin càng tìm càng hoảng loạn hơn
Trên giường không có mà xung quanh cũng không thấy, chẳng lẽ lại có người đột nhập bắt hắn đi rồi?
- Kim Taehyung, trả lời mau lên!
Sốt ruột đến mất kiên nhẫn, cậu ấy theo bản năng lớn tiếng gọi tên hắn, buộc người kia dù có như thế nào cũng phải lấy lại tỉnh táo để trả lời.
Và bất ngờ là nó thành công.
- Ở đây.
Kim Taehyung khó khăn rặn ra tiếng báo hiệu cho Park Jimin là mình vẫn còn an toàn. Đúng như ý định ban đầu, nhờ có lớn tiếng của cậu mà hắn mới có thể lấy lại được tỉnh táo mà trả lời.
Tức tốc chạy đến chỗ Kim Taehyung dựa trên tiếng nói của hắn, Park Jimin xót xa khuỵ ngay xuống khi thấy hình ảnh người mình yêu đang phải co ro cuộn mình trong góc căn phòng, mồ hôi lạnh đổ ướt cả trán, ánh mắt sợ hãi kia... lại lần nữa xuất hiện.
Hắn là vì cậu nên mới phải khổ sở thế này mà...
Cậu thương hắn lắm...- Em xin lỗi. Anh có sao không?
Park Jimin quỳ gối xuống bên cạnh Kim Taehyung, nếu được, nếu có thể thì hiện tại cậu chỉ muốn ôm hắn vào lòng ngay mà thôi.
- Jimin, đèn điện thoại không đủ sáng.
Kim Taehyung vừa nhỏ giọng lầm bầm vừa vô thức nắm lấy tay áo Park Jimin như một vật để bấu víu vào ngay tình thế khẩn cấp. Việc cúp điện đột ngột không chỉ khiến hắn bị bất ngờ mà còn hoảng loạn nữa, xung quanh đều trở nên u tối trong phút giây và nó kéo dài vô tận khiến hắn mất phương hướng.
Liệu ánh sáng có thể đến với tôi không? Liệu sẽ có ai đó đến và cứu lấy tôi chứ? Vì tôi hiện tại bất lực, vì tôi hiện tại chẳng thể làm gì...
Mất đi ánh sáng theo một chiều hướng tâm lý nào đó cũng giống như là đưa Kim Taehyung đến với thời khắc u tối nhất của bản thân khi kẻ mạnh mẽ bị rơi vào tình thế bất lực vậy. Nó không chỉ đơn giản là mất điện mà là đẩy hắn xuống vực bóng tối. Nó khiến hắn trải qua cảm giác của "khi đó" trong một quãng thời gian dài... đến vô tận, vì là "vô vọng".