Và đêm đó... Park Jimin đã thức trắng, với câu nói của hắn lặp đi lặp lại trong đầu, em dù có muốn thì cũng không thể biến thành tim đá mà lơ đi chuyện đau lòng được.
Em không trách hắn, dĩ nhiên, em chưa bao giờ trách hắn cả. Em chỉ cảm thấy rất đau đớn thôi. Là cảm xúc cá nhân, không liên can gì hắn cả. Đây là thứ em đã chọn, em chọn bên cạnh hắn, em chọn đau khổ thì tự em phải chịu, em không có quyền trách hắn tàn nhẫn.
Park Jimin đã dành cả đêm để hết ôm chặt lồng ngực quặn thắt rồi đến trấn an bản thân.
Em cứ nằm đó mà ngắm nhìn hắn mãi thôi, người mà em yêu-rất yêu, người khiến em đau đớn cũng là người khiến em có thể an lòng. Kim Taehyung rất tốt, hắn là tốt nhất của tốt nhất, chỉ là... "tốt" đó trước giờ cũng chưa từng liên quan đến "xấu" là em thôi.Thành thật mà nói thì hụt hẫng này xảy ra là do có mong chờ đấy. Kim Taehyung hắn đối với em như vậy nhưng khi thấy những thứ được hắn cố y trưng bày ra cho em thì em lại vẫn như cũ vui vẻ nhận viên kẹo đường nhỏ.
Em đã rất mong chờ hắn vì đã cảm nhận được ấm áp thông qua cuộc điện thoại hôm ấy. Em đã rất mong chờ hắn vì đã nhìn thấy được những thứ mình yêu thích được hắn trưng bày ở đây. Tuy nhiên thì đời lúc nào cũng tệ hơn mơ cả, hắn có lẽ không hề có mong em như em mong hắn. Hắn có lẽ lúc tỉnh dậy còn sẽ cảm thấy buồn vì em vẫn còn sống cơ...
- Anh nói xem em rất ngốc phải không?
Em cảm thấy tình cảm của mình không đáng được ai trân trọng cả, em không trách anh tàn nhẫn, em là đang nói mình.
Cuộc hôn nhân này ban đầu là em ép anh, kế hoạch này một phần cũng chính là em ép anh, em bị anh ghét đến như vậy cũng là đáng kiếp, không hề oan ức chút nào cả. Nhưng... dẫu biết là không thể cứu vãn được nữa rồi nhưng em vẫn chẳng thể ngừng lại việc trông chờ vào viễn vông.
Thật ngốc, thật đau, và thật buồn.
- Em phải đi rồi Taehyung à, chúng ta... sẽ gặp sau nhé.
Với tâm can đầy nước mắt, với đôi mắt khô khốc nhưng lại chẳng dám khóc, em đứng dậy rời đi trong sự đau đớn của trái tim mới hôm qua còn vì người mà loạn nhịp nay đã biến thành hấp hối sắp chết.
Bây giờ cậu ấy phải trở về trụ sở để tiếp tục việc hồi phục, vì là bang chủ nhiều kẻ thù mà nên nếu cứ lang thang ngoài vòng bảo vệ như thế này thì thể nào cũng bị các bang khác nhân cơ hội tấn công thôi. Dù sao cũng đã không còn lý do gì để ở nữa rồi, nên rời đi thôi.
- Jimin.
Kim Taehyung vì tiếng động bước chân của Park Jimin mà bị tỉnh dậy.
Hắn không nhớ được chuyện đêm qua cũng không biết cậu đã về nên nhìn ra cửa thấy bóng dáng người quen thuộc thì mừng lắm, thậm chí là còn không tin vào mắt mình cơ. Hắn không nghĩ tới người mà mình trông đợi bao lâu sau một đêm ngủ lại có thể được nhìn thấy trước mắt.Nhưng trước khi kịp phản ứng thêm cái gì thì hắn đã phải vội vàng gọi tên cậu ấy để người vì mình mà đừng rời đi rồi. Kim Taehyung thật tình cũng không biết em của hắn là định đi đâu, hắn chỉ biết bọn họ chưa kịp "gặp nhau" nên hắn muốn níu người mà thôi.