3 [3] : 𝗅𝗈𝗌𝗂𝗇𝗀 𝗉𝖺𝗍𝗂𝖾𝗇𝗍

333 68 10
                                    

[Taehyung's pov]

Theo lời em ấy nói thì tôi đã chờ.

Chính xác là chờ ba ngày rồi, tính đến thời điểm hiện tại. Và đoán xem em ấy hiện đang đâu. Đúng vậy! Tôi không biết. Làm sao tôi có thể biết được khi người đến giờ vẫn chưa chịu liên lạc như đã nói chứ?

- Dẹp hết đi! Tiền của tôi bỏ ra là để các người ném qua cửa sổ à? Dự án ngu ngốc đến mức này mà vẫn có gan mang lên cho tôi xem? Nội trong trưa nay phải có dự án mới trình lên, nếu không thì nghỉ việc hết đi!

Tôi thẳng tay ném xấp "giấy rác" xuống đất trong sự tức giận mà lâu rồi không còn có xuất hiện nữa. Nổi tiếng là kiểu bình tĩnh đến mức vô cảm thế mà tôi cũng có ngày lại phải vì một người mà mất kiểm soát đến mức như vầy. Thật ra thì bản kế hoạch mà nhân viên kia đưa cũng không tệ vậy đâu, nếu là bình thường thì tôi sẽ chỉ đơn giản bảo cậu ta về phát triển thêm thôi, nhưng có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ tâm trạng không tốt mất ngày nay nên trông nó tệ cực kỳ. Mà nói cho đúng thì cũng chẳng phải mỗi chuyện này là tệ nữa vì mọi chi tiết phiền phức lặt vặt nhỏ đều đã và đang đóng vai một gáo nước đổ vào sự bình tĩnh của tôi cho tràn ngập mất kiểm soát rồi.

Không có tâm trạng làm, không có tâm trạng ăn, không có tâm trạng nghỉ. Tôi hiện tại chỉ có nghĩ đến chờ đợi Park Jimin gọi tới mà thôi.

Ngã người ra sau ghế chợp mắt một lúc, dạo gần đây cảm giác mệt mỏi vẫn rất hay bủa vây lấy tôi một cách không kiểm soát, chuyện nghỉ ngơi trong giờ làm như vầy trước đây chưa từng có giờ cũng phải làm luôn rồi.

Nếu em cứ để tình trạng này kéo dài thì chồng em sẽ sớm kiệt sức đấy Jimin à... Mau liên lạc với tôi đi chứ...

*cốc, cốc, cốc*

- Vào đi!

Thật sự là muốn nghỉ ngơi cũng không yên như vầy luôn sao?

- Thưa chủ tịch, lát nữa sẽ có cuộc họp nội bộ...

- Lát nữa là bao lâu? Anh làm thư ký lại không rõ được tôi ngoài những việc đã soạn sẵn còn có thể phát sinh thêm lịch trình sao?

Nếu làm không được thì cũng không cần làm nữa! Chướng mắt thật!

- Là một tiếng nữa, thưa chủ tịch.

- Lui ra đi!

Tôi vừa nhắm mắt vừa ra lệnh với một trong những thư ký nào đấy vừa vào thông báo.

Ước gì bây giờ em gọi đến nhỉ? Bởi vì tôi đã đợi lâu lắm rồi mà.

*reng...reng...* - Tôi nhấc máy ngay lập tức khi thấy điện thoại riêng reo lên tiếng chuông báo động inh ỏi quen thuộc.

Quả nhiên, là "quỷ nhỏ".

[Chào anh.]

Như thường lệ bắt đầu với một tiếng chào để đối phương có thể nghe được giọng mình, em ấy hình như là đang bị cảm, âm giọng có chút khác lạ không được trong trẻo lắm.

[Taehyung, anh đâu rồi?]

Thấy tôi mãi không chịu hồi âm Park Jimin liền chuyển sang lo lắng không biết được có chuyện gì đang diễn ra ở bên kia đầu dây. (vì lần trước bản thân cậu ấy cũng không trả lời được nhanh chóng hệt như vậy khi bị bên địch đánh thừa sống thiếu chết)

• 𝔯𝔢𝔠𝔬𝔫𝔫𝔢𝔠𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ