- Anh làm em tỉnh cả rượu đấy.
Park Jimin ngẩn ngơ vừa nhìn trần nhà vừa nói với Kim Taehyung.
Cũng do hắn tự dưng lại đòi chung phòng, đã vậy còn là phòng của cậu ấy và trên cùng một cái giường.
Kim Taehyung hành xử đột ngột như thế không nghĩ hắn phát điên mới là lạ.
- Sao?
- Anh còn hỏi em nữa à?
Tự nhận thức bản thân kỳ lạ đi chứ?
- Chẳng phải nói mệt sao? Ngủ đi.
Kim Taehyung tỏ vẻ không quan tâm thúc cậu ấy mau chóng nghỉ ngơi.
Vì là bản thân cũng chưa viện được cái cớ nào nghe cho hợp lý cả nên Kim Taehyung phải đành giữ im lặng thôi và mặc kệ sự bát nháo của người kế bên thôi.
Chẳng nhẽ lại nói "vì tôi hiện tại cảm thấy mình có khả năng rồi nên muốn thực hiện kế hoạch nhân lúc có cơ hội"?
Lý do đó cũng "hơi" lộ liễu quá rồi.- Thì đúng là mệt nhưng-
- Thôi kệ đi.Park Jimin vẫn có ý định hỏi Kim Taehyung cho ra lẽ nhưng vì thấy hắn có vẻ không muốn trả lời sự thật nên cũng khựng lại nói thôi.
Điều cần nhớ thứ nhất: "người ta" đã không muốn thì có thế nào cũng sẽ không làm theo ý mình.
Điều cần nhớ thứ hai: đối với mối quan hệ này hiện tại hắn nắm thế chủ động, hắn có làm gì thì Park Jimin cũng chỉ là bên nhận thôi; hiện tại cho ngọt nhận ngọt, sau này cho đắng ngậm đắng, khác đều không cần biết.Vậy nên nếu Kim Taehyung đã nói "thôi", thì Park Jimin cũng không nên nhọc công hỏi tới để mà làm gì, cứ "thôi" đi thì hơn. Tập làm quen từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
- Anh nghĩ kỹ chưa mà muốn chung giường với em?
Biết là "thôi" đấy nhưng mà cái gì cần nói vẫn phải nói, bởi vì nếu không thì sẽ gây ra hậu quả khiến hắn khó chịu...
- Ý là sao?
Ngủ chứ có phải làm tình đâu mà rắc rối lắm chuyện vậy?
- Anh biết đấy nếu chúng ta đã ngủ rồi thì hành động sẽ trở nên vô thức và không thể tự chủ được... Hơn nữa khoảng cách hiện tại còn gần như vậy...
- Ngắn gọn đi. Dư hơi à?
- Nếu lỡ em ôm trúng anh thì sao? Em có thói quen ôm gối ngủ đấy, khả năng ôm trúng anh cũng không phải không có.
Park Jimin liến thoắng nói với Kim Taehyung về nỗi lo của mình.
Mặc dù là nỗi lo của cậu ấy và hắn ở một mặt nào đó cũng có thể gọi là giống nhau nhưng Kim Taehyung nghĩ mình sẽ ổn thôi. Dù gì cũng không còn là lần đầu "ôm trúng" nhau nữa mà.
- Tôi cũng sẽ không có cảm giác đâu. Không phải lo.
- Là anh nói đấy. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng có mà đạp em văng xuống giường.
- Biết rồi. Ngủ đi.
Kim Taehyung xua tay với Park Jimin rồi quay về phía cậu ấy nhắm mắt lại (vì mỏi, muốn trở mình thôi) nhưng lại vô tình khiến tim người kia bị trật nhịp đánh loạn xạ hết cả lên có nhắm mắt cũng không ngủ được.