2 [10] : 𝖺𝗇𝗄𝗅𝖾𝗍

311 60 2
                                    

[Taehyung's pov]

- Mẹ có thích dây chuyền không nhỉ?

Tôi chỉ vào một mẫu nhìn được mắt rồi hỏi Park Jimin vì thật sự không rành về những món trang sức.

Cậu ấy tuy là không được đeo những thứ lấp lánh đó vì bất tiện khi hành động nhưng chung quy thì vẫn là đối với những thứ này có ưa thích. Vì sao tôi biết ư? Vì cậu ta đã khoe cả bộ sưu tập của mình với tôi đấy. Nó nhiều ngang với số lượng súng quý hiếm mà Park Jimin sỡ hữu-tức hai thứ đó chiếm vị trí ngang nhau, đều được Park Jimin đặc biệt yêu thích.

- Mẹ thích lắc chân, kỳ này bận quá em quên bén mất, nếu không thì đã đặt họ làm riêng cho mẹ một bản limited rồi.

Cậu ấy vừa xụ mặt vừa không bằng lòng đảo mắt nhìn mấy mẫu trang sức một cách chán chường, dường như là chẳng có cái nào vừa được ý của vị "thượng đế" khó tính này cả.

Về việc thương mẹ tôi thì Park Jimin là thật sự xuất phát từ tấm lòng chứ không phải đang cố ghi điểm với ai cả. Hoặc ít nhất thì là tôi tin vậy. Mặc dù cậu ta không phải dạng thích ai thì sẽ đối xử tốt với tất cả những người xung quanh kẻ đó (chẳng hạn như lần đầu tiên mà Park Jimin gặp anh họ tôi và xém chút thì đã giết người ta chỉ vì anh ấy thả thính cậu ta) nhưng mẹ tôi là một trường hợp khác. Mẹ tôi đã cho Park Jimin một người mẹ yêu thương cậu ta mà Park Jimin chưa từng có, mẹ tôi đã đối xử tốt với ác quỷ trong khi không ai làm thế, mẹ tôi còn tác hợp cho chúng tôi bên nhau nữa, có quá nhiều lý do để Park Jimin phải thương bà ấy.

- Họ có làm bản limited dành riêng sao?

- Quan hệ đó anh ạ, em gửi bản thiết kế rồi bảo họ làm.

- Cậu biết thiết kế trang sức à?

- Cũng gọi là biết, em thích nên có tìm hiểu "một chút".

Park Jimin vừa trả lời tôi vừa gõ xuống mặt kính ra hiệu cho nhân viên lấy hàng ra cho mình trực tiếp xem.

Tôi cứ tưởng cậu ta sống trên đời chỉ cần dựa vào việc giết hết tất cả mọi người để đi lên chứ. Ra là cũng có tài lẻ nữa này.

- Với cả anh quên mất con dao em tặng anh có đường khắc rất tinh xảo sao? Em ngoài thích còn biết làm chúng nữa đấy, vũ khí hay trang sức gì em cũng biết hết, chỉ có cái là mảng trang sức em làm không tốt bằng nhãn hàng lớn của người ta nên mới giao phó lại để "phu nhân Kim" có đi gặp bạn bè cũng không bị họ đàm điếu linh tinh thôi.

Park Jimin có chút đắc ý mà khoe mẻ với tôi, nhưng con dao gì ấy nhỉ?

- Tôi đã bao giờ nhận vũ khí từ cậu sao?

Kiếp trước cậu ta có tặng tôi rồi không nhỉ? Liệu tôi có phải là vứt nó đi rồi không? Thật sự là những chuyện vặt này tôi không nhớ được rõ đâu.

- ... À, chắc anh quên mất rồi. Không sao đâu, để hôm nào em sẽ tặng lại cho anh vậy.

Mất điểm rồi, tôi đáng lẽ không nên hỏi lại cậu ta về con dao đó mà làm gì, cứ thế trót lọt cho qua đã tốt hơn rồi chẳng phải sao? Đúng là sơ suất quá mà.

• 𝔯𝔢𝔠𝔬𝔫𝔫𝔢𝔠𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ