3 [5] : 𝗈𝗇𝖾 𝖼𝖺𝗅𝗅 𝖺𝗐𝖺𝗒

320 63 3
                                    

[Taehyung's pov]

Lại là một ngày bình thường của những ngày bình thường, tôi vẫn phải dậy sớm và đi làm; đúng vậy, vẫn không có Park Jimin kế bên như mấy tháng vừa rồi. Dạo gần đây ngày nào chúng tôi cũng gọi điện nói chuyện với nhau hết, vì là phải ở yên một chỗ nên Park Jimin sinh buồn chán cứ canh khoảng xế chiều thì liền gọi cho tôi nói chuyện. Và cũng nhờ có vậy mà trong một ngày buồn chán của tôi mới có cái gì đó để trông chờ. Tôi thích nói chuyện với em ấy, nó bây giờ là một loại thư giãn, giúp tôi có thể thoải mái buông lỏng phòng bị và cảm thấy được sự hạnh phúc.

Và cũng chẳng có gì đáng để nói cả nếu tôi đến giờ tan làm rồi mà tôi vẫn chưa thấy tiếng chuông inh ỏi quen thuộc vang lên lần nào dù đã dính chặt điện thoại của mình đủ để diễn tả là "tất cả mọi lúc."

À phải rồi nhỉ? Vừa nãy thư ký đã thông báo là dự án của bên tập đoàn Park đang được bên đó tổng duyệt mà nhỉ? Tổng duyệt là việc phải trực tiếp Park Jimin làm nên có lẽ là vị bang chủ nào đó đang phải nhồi đầu mình vào công việc rồi chăng?

Vì vậy mà quên mất mình có chồng à?

Không được.

Chộp lấy cái điện thoại rồi nhấn phím 1 gọi cho "quỷ nhỏ", tôi phải ngăn chặn người này lại mới được.

[Chào anh.]

Hồn nhiên quá nhỉ? Đừng nói với tôi em không biết trời tắt nắng rồi nhé?

- Chào em.

[Anh gọi em có việc gì sao?]

- Nhớ thì gọi cũng không được sao?

[Em không tin đâu. Anh toàn nói dối thôi.]

Park Jimin nửa đùa nửa thật nói lại tôi, âm giọng ngoài tầm kiểm soát còn có chút giống với đang làm nũng nữa.

- Tôi không có nói dối. Nhưng gọi tới đúng thật là có điều muốn hỏi em đấy.

[Thấy chưa, anh đâu phải chỉ đơn giản muốn tìm đến em thôi đâu.]

Đúng là trước đây tôi chẳng bao giờ chủ động gọi cho em như lúc em chủ động gọi cho tôi cả. Đôi khi em chỉ muốn nghe được tôi đang ở đó thôi nhưng tôi thì phải có việc khác nữa thì mới tới lượt nhớ đến em nên em không tin cũng là phải.

Nhưng dù sao thì lần này cũng không có giống vậy, bởi vì tôi đã trông người từ lúc mở mắt đến tận bây giờ là sắp nhắm lại lần nữa vẫn còn trông mà.

- Muốn hỏi em vì sao sáng đến giờ không thấy gọi cho tôi.

[Ah- xin lỗi anh. Em quên mất.]

- Tôi trông em từng giây thế mà em lại quên mất đi chồng mình như vậy được sao?

[Anh cũng có gọi cho em từ sớm đâu. Nếu anh gọi em sẽ bắt máy mà.]

- Tôi muốn để em thoải mái mà.

[Thoải mái gì chứ?]

- Nếu tôi gọi nhiều quá thì em sẽ không bị phiền sao? Nghe nói giám đốc Park đang quay trở lại làm việc mà, em nghĩ mình nói dối tôi được mấy chuyện trên thương trường sao?

• 𝔯𝔢𝔠𝔬𝔫𝔫𝔢𝔠𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ