[Taehyung's pov]
- Em hiện giờ không thể tin anh cũng đối với em thật lòng được nên... nếu anh lại đang muốn dối gạt em thì cứ giết chết em đi là được.
Park Jimin rút cây súng lục mà em vẫn luôn mang theo bên người ra, lên đạn và để ngay thái dương của mình.
"Nếu anh không thể cầm vũ khí lên đâm chết em thì em sẽ thay anh làm điều đó."
"Em không sợ chết dưới thanh súng này, em chỉ sợ phải chết dưới tay người em thương nhiều lần thôi."
Những thứ mà tôi vẫn luôn không biết, không hiểu ngay giây phút này được hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết khi Park Jimin không chần chừ mà để tay vào ngay cò bắn-chỉ cần thêm một chuyển động nhỏ nữa thôi thì liền có thể đem mạng sống của người tôi thương rời khỏi tôi mãi mãi.
- Tôi không dối em nữa.
Cũng không có gạt em, thật lòng nói yêu em, thật dạ bảo thương em. Em không tin vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh em, tôi và em có đủ thời gian để chứng minh tình yêu này, tôi nhất định sẽ không để em vì một giây kích động mà tổn hại bản thân.
- Em không tin anh, Taehyung. Em không thể tin anh được nữa. Em đã tin anh đủ nhiều rồi, anh biết mà phải không?
- Tôi biết, Jimin. Tôi biết em đã đau đủ nhiều rồi nên mới không thể đau hơn được nữa. Nhưng- tôi lần này thật sự cũng không định khiến em đau thêm nữa. Nếu em không tin thì tôi sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ cần em đừng như vầy nữa là được, bỏ súng xuống trước có được không em?
Tôi vừa nói vừa chậm rãi tiến đến gần Park Jimin và dĩ nhiên là muốn lấy thứ nguy hiểm kia ra khỏi tay em ấy-người đang không được ổn mấy trước mặt.
Điên cuồng này của Jimin vẫn là rất nguy hiểm. Cho người xung quanh không nói tới, lần này lại là cho em ấy mới khiến tôi không ngừng được bất an trong lòng.
Bởi vì bóp cò súng trực tiếp giết chết chính mình không phải là thứ mà Park Jimin không dám làm.
- Em không buông.
- Nghe tôi-
Đưa hai tay lên muốn chạm vào em ấy lần nữa xoa dịu người đang mang hoả lòng, tôi vẫn là không đấu lại được sự nhanh nhẹn của sát thủ, chưa kịp động đến cái gì thì đã bị Park Jimin tránh trước rồi.
- Bỏ ra. Taehyung.
Em gằn từng chữ ra lệnh cho tôi yên phận.
- Em không thích ai nghi ngờ lời em nói. Anh đã quên rồi sao?
... Phải, tôi đã quên rồi.
Tôi không muốn tin lời em nói thật sự đau như muốn chết đi khi bị tôi dẫm nát con tim từng rất mãnh liệt trao ra tình yêu. Tôi không muốn tin lời em nói em thật sự sẽ thay tôi giết chết chính em nếu phải chịu cơn đau trong lòng thêm một lần nào nữa.
Tôi không muốn tin em nghiêm túc nói chúng ta là vô vọng. Cũng không muốn đối diện với sự thật rằng chính tôi mới là người đã giết chết em hết lần này đến lần khác.