[Taehyung's pov]
Ngày đầu tiên bên cạnh sau khi chính thức yêu nhau, tôi và em ấy một chút bỡ ngỡ cũng không có, thậm chí là chỉ toàn lãng mạn và ngọt ngào thôi.
Tôi không rõ những cặp đôi khác thì như thế nào nhưng vì là cả hai chúng tôi đều chưa từng thương ai khác ngoài đối phương cả nên việc sau ngần ấy năm mới được bên cạnh nhau khiến chúng tôi cảm thấy thần kỳ lắm.
Park Jimin chắc cũng như tôi thôi, bởi vì tôi trân trọng từng phút giây được nhìn thấy em ấy trước mắt.
- Mấy giờ rồi Taehyung?
Nằm tựa lưng vào lòng tôi, em ấy có chút đờ đẫn mà hỏi. Chúng tôi đã ôm nhau cả buổi rồi, chắc bây giờ cũng cần ra ngoài tiếp nhận thế giới chứ nhỉ?
- Để xem... bảy giờ tối. Em đói sao?
- Có chút. Em vẫn đang dùng thuốc bổ trợ hồi phục nội tạng, phải ăn đúng giờ.
- Chẳng phải nói đã hoàn toàn bình phục rồi sao? Em phải điều trị đến bao giờ vậy?
Tôi vừa nắm tay em ấy vừa cúi xuống nhìn người để tiện nói chuyện; từ sau vụ sống sót kỳ tích đó "quỷ nhỏ" của tôi phải dưỡng thương hồi phục đến tận bây giờ, tôi cũng không phải tim đá, dĩ nhiên là biết xót người rồi.
- Bị đạn bắn không phải chuyện giỡn chơi đâu ngài Kim à. Chưa nát người là hay rồi, còn hồi phục được là còn may mắn đó.
Em ấy như trẻ con nắm lấy ngón tay lớn hơn gấp mấy lần của tôi mà vọc chơi, vừa hành động vô thức vừa tiếp tục nói chuyện.
- Em rất thích mấy việc này sao?
- Anh điên à? Ai lại thích bị thương chứ?
- Không phải ý đó. Ý tôi là hỏi em có thích việc cứ đi giết người rồi lại bị người ta giết lại như thế này không?
Nếu có thể thì coi như vì tôi mà b...
- Anh hỏi cứ như vừa mới biết em ngày một-ngày hai vậy.
- Anh cũng biết em "điên" mà, em không bỏ được đâu.Phải, dẫu biết là vậy nhưng...
- Tôi vẫn không quen được với việc nhìn em bị thương như vầy.
- Em cũng không quen.
Khúc khích cười ngước lên nhìn tôi, không biết Park Jimin nghĩ gì nữa nhưng sau lại với lên hôn tôi một cái như để an ủi dỗ dành vậy.
- Em sẽ cố không để bị thương nữa, mong anh bỏ qua cho em nhé?
Thủ thỉ với tôi bằng âm giọng ngọt ngào nhất trên thế gian này, đúng là một bé "quỷ nhỏ" mà, Park Jimin thật sự có thể dùng dáng vẻ này dụ dỗ cả thế giới phải sa ngã theo em ấy đấy.
- Cũng không phải lỗi của em.
Tôi ngại ngùng trả lời Park Jimin.
- Là lỗi của em. Em không thể sống một cuộc đời trong sạch, cũng không thể yên phận bên cạnh anh như bất kỳ ai khác. Nên mong anh hãy bỏ qua điểm này cho em, có được không?