Ánh đèn chớp nháy, thảm đỏ long trọng và những nụ cười vô hồn. Đặc trưng của giới giàu có chính là như vậy, hào nhoáng và giả tạo; đồng tiền thuộc về họ chưa bao giờ là sạch sẽ cả, chúng tượng trưng cho những giọt mồ hôi nhem nhuốc và các câu chuyện ghê tởm phía sau. Nếu nói Park Jimin ghét cái gì thuộc về Kim Taehyung nhất thì chính là thứ này. Thế giới của hắn không hề tốt hay cao đẹp gì hơn bóng tối của cậu cả, đó chẳng qua là do Kim Taehyung không nhìn thấy được thứ tồi tàn của bản thân mà đề cao nó thôi.
Giống như chuyện của cha mình, ông ta khốn nạn bao nhiêu hắn cũng không để vào mắt, vì là quá yếu đuối nên chỉ biết quay sang trách cứ người khác trước nhất.
Giống như chuyện của Park Jimin, cậu ấy đối với hắn có bao nhiêu tốt đẹp hắn cũng không để tâm, vì là quá độc tài nên chỉ nhất nhất tin vào thứ mà bản thân đã lầm lỡ cho rằng là đúng vào phút đầu mà căm ghét người thật lòng với mình.Đúng là Park Jimin cậu ấy là "quái vật" giết người như hắn đã nói, nhưng suy cho đúng thì đối với Kim Taehyung cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi - một người bình thường rất yêu hắn, một người bình thường... đã luôn bảo vệ cho kẻ mà cậu đã trao đi trái tim.
Thậm chí quay về kiếp này cũng vẫn như thế, bọn họ tay trong tay đi sự kiện, phía sau lưng hắn vẫn là hàng chục người của "Terrify Gang" đang thực hành nhiệm vụ bảo vệ cho chủ tịch Kim.
- Nếu anh mệt rồi thì có thể về trước, em sẽ ở lại thay cho.
Park Jimin cầm ly rượu vừa được người ta mời tiến đến chỗ Kim Taehyung, nhẹ nhàng nói nhỏ với hắn.
Bình thường Kim Taehyung hay nói mệt với cậu lắm, đã vậy vẻ mặt khi gặp nhau còn trông rất khó chịu và đặc biệt chán nản nữa nên Park Jimin cứ nghĩ nó một phần nào đó cũng là sự thật cơ. (Và cũng vì vậy nên cậu mới quan tâm đến sức khoẻ của hắn đến như vậy.)
- Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, cậu làm sao giúp nổi tôi đỡ rượu mấy lão mời?
Kim Taehyung vừa nói vừa khẽ nhếch khoé môi tỏ vẻ quan tâm đến nửa kia của mình, còn đưa tay đến vén tóc mái cậu lên, làm những chuyện mà bản thân cả đời vẫn chưa bao giờ làm-dịu dàng với Park Jimin.
- Ừm, không sao mà. Tửu lượng của em tốt, có thể giúp anh nghỉ ngơi!
Cậu ấy như cũ vì những hành động nhỏ của hắn mà ngượng ngùng, gương mặt rất nhanh liền đã phủ lên tầng lớp ửng hồng nhàn nhạt, ánh mắt phát sáng nhìn người trước mặt mà nở hoa trong lòng.
- Tôi không mệt. Ở đây giúp cậu đỡ rượu cũng được.
Hắn cũng cười với cậu, nhưng thay vì vui vẻ thì lại là hả hê. Kế hoạch của hắn diễn ra trơn tru đến mức dễ dàng. Nó rất thú vị nhìn Park Jimin làm con mồi ngây thơ ngu ngốc- tự mình bước vào cái bẫy mà hắn đã tạo sẵn, và cuối cùng là chết dần.
"Bụp" một tiếng, khung cảnh tối đen như mực khi đèn bị cúp khiến Kim Taehyung buộc phải thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
- Có chuyện gì vậy?
Hắn cũng như những người ở đó, chỉ biết bàng hoàng mà mất phương hướng mà thôi.