2 [12] : 𝗍𝗁𝖺𝗇𝗄𝗌 𝖿𝗈𝗋 𝗇𝗈𝗍𝗁𝗂𝗇𝗀

292 60 7
                                    

[Taehyung's pov]

- Mẹ... bà ấy tới mức này luôn à?

Tôi và Park Jimin đều không tránh khỏi bất ngờ khi nhìn thấy căn phòng mà mẹ đã cho người chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Giống như là đã tính được trước việc sẽ xảy ra, trong phòng ngoài cái giường đôi ra thì chẳng còn gì cả-hoàn toàn, không còn gì hết, tất cả đều đã được mang đi cả rồi, chỉ còn có cái giường nằm trơ trọi giữa căn phòng lớn mà thôi.

- Giờ chúng ta làm gì đây?

Park Jimin quay sang hỏi tôi trong sự bất lực, cậu ấy không biết đối phó với mẹ tôi ra sao đâu, bởi vì tôi là con ruột mà còn chưa làm được nữa mà.

- Cậu ngủ đi, tôi sẽ qua đêm trên xe của mình. Mẹ sắp xếp hết cả rồi, trong cái nhà này ngoại trừ cùng phòng với cậu thì tôi không ngủ được ở chỗ nào khác đâu.

Một khi bà ấy đã muốn thì sẽ làm cho bằng được theo bất kỳ cách thức nào. Tôi đã quá quen với việc này rồi.

- Vậy... anh lấy chăn và gối đi đi.

Park Jimin trước sau như một đều thuận theo ý tôi, vừa rồi thì nhường phòng giờ lại đòi nhường chăn. Ý tôi là- tôi rất biết ơn khi được nhận nó nhưng kế hoạch này thì không! Tôi mới là người cần ghi điểm trong mắt Park Jimin chứ không phải cậu ta ghi điểm trong mắt tôi!

- Có một cái chăn thôi mà?

- Em không hay lạnh lắm, không cần cũng không sao. Ngược lại anh dễ cảm hơn...

Ngoài việc hay nhường cho tôi thì hôm nay con người này còn thêm được một tật xấu đó là hay ngừng giữa chừng khi nói nữa. Nói thì phải nghĩ trước chứ, cứ như vậy rồi bắt người ta không để ý mà được à?

- Thì sao?

- Em không muốn anh bệnh thôi. Hoặc anh không muốn cầm đi cũng được, nhớ chỉnh điều hoà là được rồi.

- Được rồi. Tôi xuống dưới đây. Cậu ngủ ngon.

Tôi mệt mỏi xoay lưng đi sau khi chúc Park Jimin một tiếng xã giao đơn giản. Đã lâu ngày mới gặp nhau mà mẹ còn muốn hành xác con cái nữa, điểm tàn nhẫn này công nhận giống con dâu thật đấy, không dễ chịu người ta chút nào cả.

Cũng không còn nơi nào khác để đi bởi vì xung quanh đây khách sạn chỉ nằm được ở mức nhà nghỉ, có tới cũng không thể ngủ được, tôi mặc dù là không tự nguyện nhưng cũng đành dựa vào đèn đường, đèn pha và đèn trong xe mà yên vị được vào ghế lái. Trong lúc ngồi ở trước cửa nhà tôi ngẫu nhiên nghiệm ra được là những gì Park Jimin nói thật ra lại rất đúng-quả nhiên là tư thế ngủ rất quan trọng. Tôi không thể ngủ khi đang ngồi như vầy được, tôi không thể ngủ khi xung quanh không đủ sáng như vầy được! Tôi thậm chí còn không thể thả lòng bản thân nữa, liệu ngồi đây chút nữa tôi có bị người ta đến giết không? Sao mẹ lại không cho ai mua đất để cất nhà vậy? Trong khu vực này chỉ có mỗi nhà của bà ấy mới đáng sợ chứ! Bà ấy có chắc tôi với Park Jimin không phải anh em cùng mẹ khác cha không vậy? Bởi vì bà ấy và cậu ta thật sự là giống nhau nhiều điểm quá rồi!

Đang không ngừng kêu gào trong nội tâm thì sự chú ý của tôi chợt bị phân tán bởi tiếng bước chân cùng với những âm thanh không biết từ đâu tới khác.

• 𝔯𝔢𝔠𝔬𝔫𝔫𝔢𝔠𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ