- Cũng chính vào kỷ niệm ngày cưới ba năm của chúng ta, em đã một lần giết chết tôi rồi em à.
- Anh đang nói cái gì vậy?
Park Jimin nghe xong liền không khỏi khó hiểu mà chau mày, dường như là cậu không biết gì về điều hắn đang nói tới cả.
- Tôi đã chết một lần rồi-
- Em biết, vì em cũng vậy. Còn cái chết của anh, nói như thế là có ý gì chứ?
Gấp gáp cắt ngang lời của hắn, Park Jimin đã luôn chắc chắn việc dù bản thân có là dạng gì thì cũng sẽ không tổn hại đến người cậu ấy thương, bây giờ hắn lại nói như thế là có ý gì chứ?
- Em?
Kim Taehyung giống như dự đoán nghe được Park Jimin nói liền bất ngờ đến không thốt lên được thành lời nữa.
- Em đã tự sát Taehyung à. Ngay sau khi cảm nhận được nhịp đập cuối cùng của trái tim anh. Và như anh đã thấy, em vẫn đang ở đây.
- Em biết là anh cũng không muốn vậy đâu nhưng đến cả khi anh chết đi rồi em vẫn đeo bám theo đến tận đây đấy...Park Jimin vừa nói vừa cười nhạo chính bản thân mình. Càng nói , cảm giác ti tiện và vô sỉ càng chiếm lấy tâm trí cậu. Kim Taehyung đúng thật là chẳng có lý do gì để yêu một người như thế cả nhỉ? Một người vì một kẻ khác mà đến cả thể diện hay mạng sống đều cũng không cần nữa, hắn dĩ nhiên là sẽ không thương người vừa ngốc vừa điên đâu.
- Cả quá trình này em đều biết hết?
- Ừm, anh đã thay đổi rất nhiều vì kế hoạch trả thù này đấy Taehyung.
Dịu dàng hơn, ôn nhu hơn, hắn đã làm nó rất hoàn hảo mặc dù nếu không làm thì trái tim em sẵn cũng đã tan nát rồi.
- Không, Jimin. Tôi-
Hắn vẫn còn ấp úng chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu thì mới phải. Những chuyện mà hắn luôn tin vào đến cuối cùng lại biến thành không đúng sự thật, không chỉ là mỗi Kim Taehyung mà là ai trong trường hợp cũng đều sẽ biến thành bối rối như vầy thôi.
- Em xin lỗi vì chúng ta thành ra như thế này... Em cũng không định nói ra sự thật đâu vì đã nghĩ tới sẽ rời đi khi anh hoàn thành kế hoạch và bỏ rơi em rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể được.
- Nếu anh đã nghĩ như thế suốt thời gian qua thì làm ơn hãy tin lời em nói một lần đi. Em thật sự không phải người giết anh đâu mà...Cậu ấy biết anh ghét mình, cũng biết anh có thể sẽ chẳng thèm mẩy may để tâm đến để suy nghĩ đâu nhưng cậu ấy thật sự không làm điều đó. Park Jimin thật tình đã nói bao nhiêu lần là sẽ không tổn hại đến anh của cậu rồi chứ... Sao cậu có thể là người giết anh rồi lại cùng chết như vậy được?
- Jimin, em đang nói gì vậy?
- Em thật sự không phải người giết anh. Hôm đó em chỉ bắn mỗi người tình nhân anh mang tới thôi. Giết anh là lính bắn tỉa được thuê từ phía bên kia toà nhà cơ. Anh cũng có thể thấy từ khi quay về đây em bận rộn nhiều việc hơn mà, em là đi giải quyết kẻ đã đứng sau chuyện đó để tránh lịch sử lặp lại bảo vệ cho anh mà. Làm sao em có thể làm điều đó với anh được chứ...