[Taehyung's pov]
Tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không tôi mới nhớ tới lúc tờ mờ sáng Park Jimin trước khi rời đi đã chào mình một tiếng rồi. (không nhớ rõ cậu ấy cụ thể nói cái gì)
Nhưng dù sao có cậu ta hay không thì cứ là buổi sáng thì chúng tôi sẽ chỉ vùi đầu vào toàn tâm toàn ý cho công việc mà thôi; Park Jimin đi thực hiện những đơn hàng của cậu ta thì tôi đến tập đoàn, tiếp tục cho chuỗi bận rộn không thể có hồi kết.
Vừa đọc qua các bản báo cáo vừa ký tên, tôi không biết vì sao mà bản thân lại cứ thấp thỏm không yên nữa.
Rõ ràng là mọi thứ vẫn đang diễn ra rất bình thường kia mà, rõ ràng là chẳng có gì là khác biệt so với những ngày khác cả mà. Tại sao tôi lại cứ không yên trong lòng thế này nhỉ?
Có vẻ như là trực giác lại đang muốn mách bảo cho tôi về một điềm chẳng lành nào đó nữa rồi, nó làm tôi lo lắng đến toát mồ hôi về một thứ mà chính bản thân còn chẳng biết là gì.Hết nhìn vào điện thoại rồi lại sờ cà vạt. Tuy rằng đã biết đây là thói quen khi bản thân bị rơi vào trạng thái lo lắng và cũng rất dễ để các đối thủ phát hiện ra được không yên lòng của bản thân nếu có sơ sót gì xảy ra trên thương trường nhưng tôi cũng vẫn không thể sửa đổi gì hành động bản năng được.
Điện thoại và cà vạt đều là vật bất ly thân nên nó như vùng an toàn của tôi vậy. Giữ chúng bên mình giúp tôi biết bản thân vẫn đang trong trạng thái ổn định.*reng reng reng*
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên khiến tôi có chút giật mình vì đang thất thần mất tập trung.
Đây là một cuộc gọi từ người quen vì nếu là liên quan đến công việc thì nó đã được chuyển qua từ thư ký rồi.
Đây là Park Jimin, người với biệt danh là "quỷ nhỏ" được tôi đặt trong danh sách đen với tiếng chuông thông báo cuộc gọi khá ầm ĩ để báo hiệu điềm chẳng lành của đời mình. Thật ra thì cái này bây giờ cũng không cần thiết nữa nhưng tôi cũng chẳng có rỗi việc mấy để mà đổi lại, dù sao thì cũng rất hợp với người ấy mà, nhìn tên liền liên tưởng đến được đối tượng.- Chào em.
Tôi mở lời trước (có lẽ là vì tâm trạng đang thoải mái) ngay vừa khi nhấc máy điện thoại.
Chờ đợi của tôi thì chính là giọng nói quen thuộc của Park Jimin sẽ mời tôi cùng dùng bữa trưa hoặc hỏi về lịch trình bận rộn để lấy đi của tôi chút thời gian nhưng đổi lại thì lại chẳng có gì cả.
- Jimin?
Tôi thử gọi tên cậu ấy để thăm dò. Người như Park Jimin thì không thể bị bắt cóc để biến đây thành một cuộc gọi tống tiền được mà. Đây là cấn máy nên gọi nhầm sao? Thật ư? Người có hành tung cần sự tỉ mỉ như cậu ta?
Cũng không cần thiết đoán già đoán non. Đập tan sự nghi hoặc của tôi chính là tiếng thở dốc mà tôi thừa biết là của Park Jimin. Cậu ấy đang vừa rên rỉ vừa chật vật với thứ gì đấy nhưng tôi ngoài nghe ra thì cũng chẳng thấy được gì khác nữa cả.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Jimin.
Tôi thử gọi tên người một lần nữa để chờ kết quả.