[Jimin's pov]
Nếu để nói về sự thay đổi lớn nhất mà Taehyung đã làm cho kế hoạch của mình thì phải nhắc tới sự chấp thuận mà anh ấy đã trao cho tôi.
Và cho dù điều này nghe có thất bại đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng đều cần phải dựa vào nó.Ngay giây phút mà anh chấp nhận chủ động của tôi bằng một cái vòng tay sang, tôi đã buông bỏ hết tất cả sự phòng bị của mình mà dựa dẫm hẳn vào Taehyung.
Bởi vì nó không chỉ là một cái ôm đơn thuần-nó là sự chấp nhận, nó là sự khích lệ, nó là tất cả những gì tôi cần vào lúc đó.
Hơn cả thế, nó còn là thứ dịu dàng đầu tiên mà tôi cảm nhận được từ anh ấy kể từ lúc chúng tôi "lạc mất nhau".Tôi thậm chí đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm nhận được nó lần nào nữa từ lúc xua đuổi người đi khi anh ấy đến muốn giải cứu "em trai" mình khỏi vũng bùn lầy-cái giá đắt đỏ mà cả hai chúng tôi đều đang phải trả vì sự cố chấp lao vào hố sâu.
Phải, Taehyung lúc ấy chỉ ngồi nhìn thôi chứ không giúp được gì cả. Nhưng cảm giác của tôi thì chỉ có tôi là biết rõ nhất.
Tôi biết và anh cũng biết, nếu ngày hôm đó không có "người anh" chỉ vì linh tính mách bảo mà quay trở lại với hi vọng đặt ở "người em" thì sẽ không có Park Jimin trưởng thành như ngày hôm nay.Ánh mắt thất thần của anh lúc ấy đã dạy tôi biết trân trọng những người yêu thương mình bởi vì cho dù bạn có thích người đó hay không thì họ vẫn không thể đáng ghét bằng kẻ thù. Mà nếu đã không đáng ghét thì bạn sẽ cảm thấy rất tệ nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với họ. Chưa nói tới chuyện đó còn là "vì bạn".
"Anh không muốn em bị thương đâu nên đừng chơi với dao chứ. Nếu em chơi với nó thì cũng có thể khiến anh bị thương đấy, em có muốn như vậy không?"Sự có mặt của anh lúc ấy đã dạy tôi biết đặt hi vọng cho thứ mà bản thân tin vào.
"Anh tin em không phải người xấu mà. Không ai chơi với em thì còn có anh này."Nếu nói anh chưa từng thương tôi thì ngày hôm đó sao lại quay trở lại sau khi cãi vã? Sao lại nổi giận khi thấy tôi sa ngã?
Tình yêu luôn tồn tại song song với cố chấp mà, dù là tình anh em thôi thì cũng vậy; nếu đã "thương" rồi thì sẽ không từ bỏ bao giờ hết.
Vì anh thương tôi nên hôm ấy mới tìm tới muốn dẫn tôi đi cùng, vì anh cũng để tâm đến tôi nên mới quyết định quay trở lại. Kim Taehyung không đáng nhận được những gì anh đang phải chịu hiện tại chỉ vì "thương" tôi... Anh xứng đáng được gặp một người tốt hơn tôi ngay từ đầu.Sao anh lại bắt chuyện với đứa nhóc tàn bạo hư hỏng ấy?
Sao anh lại nhận lời ngồi ăn cùng đứa trẻ bị xa lánh kia vậy?
Sao anh lại cố cứu vãn tên ấu trĩ không có tương lai ấy thế?Sao anh lại không bỏ mặc em...
- Jimin.
Tiếng gọi bất chợt của Taehyung lôi tôi về với thực tại, không biết từ khi nào mà đã ở hẳn trong lồng ngực anh rồi.
Chúng tôi ôm lấy đối phương trong lúc tựa lưng lên ghế sofa.
Thời gian như được dừng lại ở đây vậy... cùng anh ấy vẫn rất yên bình như thế.