2 [9] : 𝖼𝗈𝗅𝗅𝖾𝖼𝗍𝗂𝗈𝗇

316 63 7
                                    

[Jimin's pov]

Mấy ngày qua tôi đã bị trúng độc nên mới phải ở lại căn cứ để điều tra và hồi phục.

Ban đầu các cổ đông cứ tưởng là Kim Taehyung anh ấy bỏ độc vào thức ăn của tôi hôm đó nhưng thực chất thì lại không phải. Người bỏ độc là phụ bếp trong nhà hàng, anh ta bị mua chuộc bởi bang đối thủ của tôi.
Đối với tình huống này thì ban đầu tôi đoán là ai sao? Tôi không đoán là ai hết, tôi nghĩ xung quanh ai cũng có lý do để giết mình mà, chỉ là tôi mong đó đừng là Taehyung thôi. Bởi vì hôm đó chúng tôi cùng nhau dùng bữa rất vui, tôi cũng không muốn biết đến sự thật vui vẻ đó thật ra chỉ là giả tạo của anh ấy để phục vụ cho mục đích xa hơn. Thật may kết quả điều tra lại đúng thật không phải là anh ấy, nếu không thì mọi thứ sẽ rất tồi đấy. Ý tôi là tâm trạng của tôi, nó sẽ biến mọi thứ thành rất tồi.

"Lý trí nhưng lại rất cảm tính" ắt hẳn là một loại tính cách rất rắc rối. Tôi có thể lý trí đến mức giết người không cảm thấy gì nhưng cũng có thể vì một "người" mà đau đớn. Mọi thứ của tôi giống như bị cường điệu hoá lên vậy, đó cũng là lý do họ nói tôi bị điên và không giống ai. Đúng vậy, tôi cũng đồng tình với suy nghĩ đó nữa, bọn họ làm gì có ai xuất sắc như tôi chứ, tôi mới không cần giống tầm thường như họ. Nhưng nói gì thì nói, cảm tính của tôi vẫn rất quan trọng, bởi vì nó quản lý tâm trạng và tâm trạng chính là thứ khiến tôi giống như là bị điên nhất.

Giống như cách mà trái tim tôi khựng lại một nhịp khi nhìn thấy chiếc cà vạt mà mình đã mất cả ngày trời để lựa chọn cho buổi kỷ niệm ngày cưới ở kiếp trước trong cửa hàng ở trung tâm.

Liệu tôi có quên gì không khi đứng ở vị trí này hiện tại? Liệu tôi có quên "hắn ta" ghét mình đến mức nào không? Liệu tôi có quên tôi yêu anh đến thế nào không...?

Tôi không quên gì cả, tôi chỉ để chúng toàn bộ lắng xuống thôi. Không còn vồ vã điên cuồng, tôi không còn là chính mình trong mối quan hệ này nữa, tôi chỉ là làm theo tất cả những gì anh bảo để được ở bên anh thôi. Đúng vậy, tôi đã "điên" theo một cách khác, để được ở bên anh mà chấp nhận "chết" một lần nữa.

- Cậu muốn mua gì ở đây sao?

- À... không. Anh có muốn mua cà vạt mới không? Em thấy... chiếc này rất hợp với anh.

Hộp quà hôm đó chưa kịp tặng đã nhuốm đỏ màu máu. Bị vấy bẩn hoàn toàn bởi niềm vui biến mất, trở thành một món quà vô nghĩa mà em không còn cách nào khác phải giấu nhẹm phía sau lưng chỉ sợ nếu thật sự đem tặng đi thì sẽ bị anh vứt bỏ.

- Tôi cũng rất thích bộ sưu tập này nhưng lại không thích mỗi cà vạt trong đó, hơn nữa tôi cũng chưa cần cà vạt mới. Nhưng nếu cậu muốn mua tặng thì tôi sẽ nhận.

Kim Taehyung nói nửa đùa nửa thật với tôi. Đáng lẽ ra sẽ khiến tôi vui vì anh cuối cùng cũng chịu nhận một thứ gì đó từ mình nhưng không phải trong trường hợp này. Rõ ràng là rất kỳ lạ không phải sao? Anh ấy dường như là ghét toàn bộ những thứ thuộc về tôi. Dù vô tình hay cố ý cũng đều ghét tôi. Ngay cả bộ sưu tập mà anh thích, anh vẫn ghét đúng cái tôi chọn. Một cách ngẫu nhiên vẫn có thể ghét tôi, dù tôi có chủ động cố gắng thì cũng không thể thay đổi "cảm tính" của anh. Nó sẵn từ đầu đã đối với tôi không thể có gì khác ngoài sự căm ghét thì có cố gắng như thế nào cũng vẫn sẽ bằng thừa mà thôi.

• 𝔯𝔢𝔠𝔬𝔫𝔫𝔢𝔠𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ