Chương 2.3

376 32 5
                                    

Nhà họ Dương ở Bắc Kinh.

''Trời ơi! Cha!''

Dương Cửu Lang khoanh tay đứng một bên, nhìn ông lão nhà mình vịn thang, bừng bừng hứng khởi sai Cửu Hàm treo đèn lồng lên, dáng vẻ thiếu điều bản thân muốn tự tay đi treo, Dương Cửu Lang bất đắc dĩ lắc đầu cười.

''Người nhìn người đi, ai mà không biết còn tưởng chính người đang muốn cưới vợ đó!''

''Tiểu tử thối! Con nói cái gì đó!''

Dương lão gia không rảnh mà phản ứng lại với hắn, cũng không rảnh giận hắn, mắng hắn vài câu qua loa rồi vẫn cười ha ha kêu Cửu Hàm treo cao hơn chút, càng cao thì càng rực rỡ.

''Chẳng phải là cưới vợ thôi sao, xem người làm như vậy như sắp ăn tết ấy!''

Dương Cửu Lang lại phun một câu, tiếc là cha hắn vẫn không nghe, nhìn Cửu Hàm treo xong lồng đèn rồi lại tự tay đưa lụa đỏ lên, còn đặc biệt căn dặn cậu ấy nhẹ tay chút đừng có vò nhăn lụa đỏ.

Hiếm khi thấy ông lão nhà mình vui như vậy, cười đến không thấy mặt trời, Dương Cửu Lang cũng cúi đầu cười, khóe miệng vừa mới cong lên nhưng chợt nhớ tới cái lão coi bói kia.

''Thiên sát cô tinh, khắc vợ khắc con, tang vợ tái giá, không thể tránh khỏi, hôn nhân khó thành, tuổi già thê thảm, không có duyên với họ hàng, cô độc sống cả quảng đời còn lại...''

Dương Cửu Lang thoáng cái nhíu chặt mày, hắn có sát mệnh như vậy, vừa ra đời đã khắc chết mẫu thân, vốn nên tìm nơi rừng sâu núi cao ở ẩn mới đúng, nhưng hôm nay lại phải kết hôn, phụ thân nói là tìm một vị có mệnh số giống như vậy cho hắn, tuy cũng là con trai nhưng vẫn tốt hơn là để hắn một mình bơ vơ cả đời.

Hai thiên sát cô tinh trái lại là rất hợp, nhưng Dương Cửu Lang cũng không tình nguyện lắm, nghe nói nhà của vị công tử kia thiếu nợ, bất đắc dĩ mới đồng ý hôn sự này, Dương Cửu Lang ghét nhất là đi ép người khác, luôn cảm thấy làm vậy sẽ khiếnvị công tử kia tủi thân.

''Cha, theo con thì vẫn nên bỏ đi, số con khổ vậy cũng đừng làm liên lụy người ta.''

Nghe Dương Cửu Lang nói vậy, cuối cùng Dương lão gia cũng phản ứng lại, lúc này quay đầu nguýt hắn: ''Con nói gì?''

''Cha, lão gia người nghĩ lại đi, tuy nói đều là thiên sát cô tinh, nhưng lỡ đâu mạng của con cứng hơn cậu ấy thì chẳng phải là sẽ khắc chết con nhà người ta à?'' Dương Cửu Lang cười lấy lòng: ''Theo con thì vẫn nên bỏ đi thôi, con sống một mình cũng rất tốt, người cũng đừng khiến con gánh thêm một cái mạng trên lưng.''

''Không được!'' Dương lúc gia từ chối, tức giận lườm hắn: ''Con có biết cha mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể tìm được cho con một vị tài mạo song toàn còn có cùng số mệnh như vậy không, sính lễ cũng đã đưa rồi, bây giờ con lại kêu ta quên đi?''

''Sính lễ cho thì cứ cho đi, tiền của người hàng vạn thì chút bạc đó có là bao?'' Dương Cửu Lang cười nhướng nhướng mày.

''Tiểu tử thối! Ta thấy con ngứa đòn rồi!'' Dương lão gia tức giận định đánh hắn, không để ý dưới chân, đạp phải cái thang, Dương lão gia mở to mắt mà nhìn, thấy sắp ngã xuống bậc thang, cái thang lung lay, Cửu Hàm đang treo lụa đỏ cũng bị dọa la làng lên, sắp ngã xuống tới nơi!

[Đức Vân Xã cp] Lên nhầm kiệu hoa, gả cho đúng ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ