07.
Sau vài ngày Trương Mẫn bị Từ Tư kéo đi học, cũng quen dần với ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh.
Ngoại trừ vẫn là không quen được với việc dậy sớm, tiết học đầu tiên của buổi sáng luôn gật gù, lại thêm Từ Tư luôn ép anh ăn sáng, ăn xong lại càng buồn ngủ, nhịn không được vừa ngã xuống bàn đã ngủ thiếp đi.
Chất lượng giấc ngủ của Trương Mẫn luôn rất kém, phần lớn thời gian đều là hai ba giờ sáng mới ngủ, lúc thức dậy đã là chín mười giờ sáng, rất khó có được giấc ngủ liên tục.
Nhưng kỳ lạ là, mấy ngày nay ngủ gật trên lớp lại vô cùng ngon, âm thanh giảng bài của giáo viên, âm thanh khẽ trò chuyện của Từ Tư với bạn bè, khiến anh luôn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Bạn thân Lý Dật Phi của Từ Tư vô cùng khó hiểu khi Từ Tư đặt Trương Mẫn vào phạm trù bạn bè của hắn, nhưng sau khi đi chung được vài ngày, cậu cũng đã nhận ra, nếu nói Trương Mẫn khó gần, không bằng nói anh ù lì thì đúng hơn.
Ù lì đến nỗi biến mình thành vô hình, đi đến đâu cũng vô hình, không nói lời nào cũng không biểu hiện ra bên ngoài, đi bên cạnh Từ Tư hệt như một bình bông di động, nằm hay ngồi đều chẳng phát ra tiếng vang, thỉnh thoảng Từ Tư có đùa anh vài câu, anh cũng chỉ đáp vô cùng ngắn gọn.
“Ầy, có phải đầu óc ông có chút vấn đề không?”, Lý Dật Phí chọt vào cánh tay Từ Tư, khẽ nói với hắn.
“Gì?”, Từ Tư nhìn thoáng qua Trương Mẫn đang gục xuống bàn ngủ, thuận miệng hỏi.
“Tự dưng lại kéo tảng băng đến ngủ bên cạnh, trước kia cũng có thấy giới tính ông có vấn đề gì đâu”, Lý Dật Phi nói không kiêng nể.
“Đệt mẹ cút dùm…”, Từ Tư hung bạo đạp mạnh cậu ta một cái dưới bàn, ánh mắt bén như dao. “Mồm ngậm phân thì đừng mở miệng, thối chết”
Quan hệ giữa Lý Dật Phi và Từ Tư rất tốt, giữa hay người xưa nay đều nói chuyện không hề câu nệ, cậu ta nhún vai làm ra tư thế đầu hàng.
Đến trưa, Trương Mẫn định về ký túc xá, bị Từ Tư nắm cánh tay kéo đến căn tin. Dựa theo cách nói của Từ Tư, thói quen sinh hoạt của Trương Mẫn quá kém, không đói cũng không chịu ăn, lúc ăn thì quá nhanh, dễ chết sớm lắm, hắn không cho phép.
Trương Mẫn đã học được cách không từ chối Từ Tư, da mặt tên này quá dày, có từ chối cũng vô dụng, liền dứt khoát theo sau hắn đến căn tin.
Từ Tư bê khay thức ăn ngó nghiêng một vòng, cuối cùng dừng lại ở một bàn dành cho bốn người, Lý Dật Phi đang ngồi cùng một nữ sinh lạ mặt ở đó. “Ông, nhường chỗ”, Từ Tư không hề khách sáo, vỗ vỗ vai Lý Dật Phi. “Sang bên kia ngồi đi”, hắn chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nữ sinh.
“Hở?”, Lý Dật Phi khó hiểu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Từ Tư rồi lại đến Trương Mẫn.
“Bảo ông qua kia”, Từ Tư thấy Lý Dật Phi không nhúc nhích, bèn đẩy bát cơm của cậu ta sang phía bên cạnh nữ sinh, sau đó dùng đầu gối thúc vào lưng cậu. “Chậc, bảo ông sang kia ngồi mà”
BẠN ĐANG ĐỌC
JZ48 • Tư Mẫn • 《 Tiền Hiềm》
Фанфикшн[Tư Mẫn] Tiền hiềm (hiềm khích cũ) Từ Tư x Trương Mẫn Tác giả: 蓝星超人少芬芬 Gương vỡ lại lành, song A. Translator: Na Beta: Kann Đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. Cover by @阿飘飘啊飘2333...
