Chương 16

482 46 6
                                        




16.

Cuối cùng, hai người cũng không nhắc lại những gì đã xảy ra nữa.

Từ Tư hỏi Trương Mẫn mấy lần liên tiếp nhưng anh không đáp lời, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thật vô nghĩa. Xin lỗi cũng đã xin rồi, hắn cũng không thật sự nổi nóng với Trương Mẫn, nhất là khoảnh khắc trông thấy Trương Mẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mình, rốt cuộc Từ Tư vẫn mềm lòng.

“... Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn”, Từ Tư nhấc cánh tay không bị thương lên ôm Trương Mẫn vào lòng.

Bờ môi Trương Mẫn trắng bệch, lúc này cảm giác tủi thân thay Từ Tư cũng ngập tràn lồng ngực, thật sự đau lòng hắn, cảm giác áy náy vô cùng mãnh liệt khiến anh không thở nổi.

“Đừng bày ra cái mặt đau khổ nữa tổ tông à”, Từ Tư cúi đầu xuống, hôn lên thái dương Trương Mẫn. “Biết em khó xử… Được rồi, không nhắc nữa không nhắc nữa, ngoan nào”, nói xong lại nhéo nhéo mặt Trương Mẫn, hơi dùng sức, khiến Trương Mẫn cau mày vì đau.

“Cười một cái đi”, Từ Tư bóp mạnh hơn.

Rốt cuộc Trương Mẫn cũng không nhịn được nữa, đẩy mạnh tay Từ Tư ra, sờ lên nơi ửng đỏ, lại bị kéo vào lòng.

“Đừng nhúc nhích, giờ anh là thương binh rồi, để anh ôm một cái…..”





Hai người ôm nhau một hồi, hai tay Trương Mẫn dần dần vòng qua sau lưng Từ Tư.

“Em biết anh không vui…”, giọng Trương Mẫn buồn buồn, chôn mặt vào hõm vai Từ Tư, hít lấy mùi hương trên người hắn. “Là em không tốt”

“Không có không tốt mà”, tay Từ Tư véo nhẹ sau cổ Trương Mẫn, hệt như đang vỗ về một chú mèo con, rồi khẽ thở dài.

“Sao thế?”, Trương Mẫn lui người, có chút lo lắng.

“Em nói xem làm sao bây giờ”, Từ Tư nhìn cánh tay phải chép miệng. “Bị thương mất rồi, chắc là không đi thi đấu được rồi”

“A?”, lúc này Trương Mẫn mới nhớ đến chuyện Từ Tư phải đi thi đấu. Thực ra anh chưa bao giờ hiểu được động lực để giành chiến thắng trong những sự kiện thể thao như vậy, với anh mà nói, cuộc sống suôn sẻ đã khiến anh thỏa mãn rồi, không hiểu vì sao lại cứ phải chủ động đòi hỏi những thăng trầm không đáng có.

Nhưng giờ khắc này, Trương Mẫn thấy Từ Tư rõ ràng có hơi thất vọng, trong lòng khẽ động. Anh đảo mắt, xích đến gần tai Từ Tư, khẽ nói một câu, hai mắt Từ Tư lập tức trừng to.

“Em nói cái gì?”

“Em nói là”, tay Trương Mẫn dò tìm bên dưới, chụp lên giữa hai chân Từ Tư. Giọng anh chậm dần, rồi lặp lại. “Bị thương có ảnh hưởng đến chuyện ân ái không?”

Từ Tư nhịn không được cười ra tiếng, hắn bị một Trương Mẫn treo trên người mình hệt như yêu tinh, câu dẫn đến không còn giận nổi, những tiếc nuối cuối cùng cũng tan thành mây khói. Từ Tư khẽ thở dài, tiến tới ngậm môi Trương Mẫn, hôn đến mức hai người đều thở hồng hộc như trả thù. Từ Tư buông anh ra: “Hôm nay có muốn không?”

JZ48 • Tư Mẫn  • 《 Tiền Hiềm》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ