PN2: Tâm dược
Thời điểm Trương Mẫn về đến nhà cũng đã gần chín giờ. Vừa vào đã trông thấy Từ Tư đứng ngay cửa, vẻ mặt không được tốt, cũng không nói gì, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào anh.
Trương Mẫn hơi khó hiểu, thay dép lên rồi bước vài bước đến trước mặt vỗ vỗ lên mặt hắn, đẩy hắn về phía sô pha: “Sao vậy? Hung dữ quá”
“Muộn như vậy muốn ăn gì?”
“Chết mất…”, Trương Mẫn cong môi, ném chìa khóa lên bàn, kéo cánh tay Từ Tư ngã xuống sô pha, cả người tựa vào người hắn. “Cho em tựa một lát nào”
Sắc mặt Từ Tư nguội bớt, đưa một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Trương Mẫn, suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra miệng: “...Nói chuyện gì?”
Trương Mẫn híp mắt, nửa gương mặt chôn vào cổ Từ Tư, cọ cọ: “Không phải đã nói cho anh biết rồi sao.. Từ tổng sao còn ghen dữ dội thế?”
Từ Tư tức giận không nơi phát tiết, khẽ đẩy Trương Mẫn một cái nhưng không đẩy ra hẳn, ngược lại còn bị vòng tay anh siết càng chặt hơn.
“Chậc đừng nhúc nhích! Còn chưa tựa đủ mà…”
Nhìn thấy Trương Mẫn ỷ lại vào hắn, Từ Tư cũng không còn tức giận nữa.
Thật ra Trương Mẫn đã sớm báo với hắn, anh muốn đến phòng khám của Ngô Quần một chuyến.
Nghe được cái tên này, lông mày Từ Tư lập tức dựng thẳng lên, dù đã qua lâu rồi nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quên.
Trương Mẫn nói với Từ Tư rằng anh muốn mang mẹ đến phòng khám của Ngô Quần để khám, nhân lúc quan hệ giữa anh và mẹ đã hòa hoãn đi đôi chút, anh nhất định phải giải quyết việc này.
Trương Mẫn nói quá mức bình tĩnh, Từ Tư lại không quá vui vẻ, nhưng cũng đồng ý để anh đi. Gần đây bệnh tình của Thẩm Tú Chi khá lên không ít, nếu như tình trạng tốt lên, Trương Mẫn cũng bớt lo lắng đi rất nhiều.
“Chồng ơi…”, giọng Trương Mẫn mềm nhũn, mang theo giọng mũi, anh hít hà cổ Từ Tư. “Anh tắm rồi hả? Thơm quá…”
“Sao em giống lưu manh vậy?”, Từ Tư khẽ vỗ lên lưng Trương Mẫn. Hắn thấy tâm tình Trương Mẫn không tệ, cả người đều thả lỏng không ít, lại nhịn không được tò mò. “Hôm nay em nói chuyện gì với hắn?”
Trương Mẫn gác cả hai chân lên chân Từ Tư. Anh ngẩng đầu, đặt cằm vào hõm vai hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói rất nhiều chuyện…Em hỏi anh ta, có phải em cũng bị bệnh không”
“A?”, Từ tư hết sức ngạc nhiên, hắn cúi đầu nhìn vào mắt Trương Mẫn.
“Ừm… em nghĩ là em bị bệnh”
Trương Mẫn đã rất cẩn thận hỏi ý kiến của Ngô Quần. Có chuyện anh giữ trong lòng rất lâu, lại không muốn đi tìm bác sĩ tâm lý để hỏi. Ngô Quần đã chữa bệnh cho mẹ anh nhiều năm rồi, hiểu khá rõ căn bệnh này, thế nên sau khi liên hệ lại lần nữa, anh liền tìm cơ hội đi khám một chút.
Hôm nay sau khi đưa Thẩm Tú Chi về nhà, Trương Mẫn quay lại phòng khám của Ngô quần. Ngô Quần dường như đoán được ý định của anh, ra hiệu cho Trương Mẫn ngồi xuống ghế khám bệnh, gọn gàng dứt khoát nói: “Ngồi đi, có phải em có chuyện muốn hỏi không?”
BẠN ĐANG ĐỌC
JZ48 • Tư Mẫn • 《 Tiền Hiềm》
Фанфикшн[Tư Mẫn] Tiền hiềm (hiềm khích cũ) Từ Tư x Trương Mẫn Tác giả: 蓝星超人少芬芬 Gương vỡ lại lành, song A. Translator: Na Beta: Kann Đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. Cover by @阿飘飘啊飘2333...
