09.
Không lâu sau đó, Trương Mẫn phát hiện Từ Tư có gì đó không đúng lắm.
Tối chủ nhật, anh đến tìm Từ Tư lại không thấy ai, tin nhắn wechat chỉ trả lời mấy chữ: “Có chút việc”
Hôm sau đến lớp, anh đứng ngoài hành lang đợi đến gần chín giờ, mới thấy Từ Tư đút tay vào túi, chầm chậm khoan thai bước từng bước xuống lầu hai.
“Sắp muộn rồi kìa”, Trương Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ừm, tôi đến muộn, xin lỗi”, tránh đi ánh mắt Trương Mẫn, Từ Tư không được tự nhiên đưa tay gãi gãi ót. “Đi thôi”
“Ừm”
Cả đoạn đường không ai nói lời nào. Từ Tư nhét tai nghe vào lỗ tai, ngón tay vô thức lướt tìm app phát nhạc trên màn hình điện thoại, mở một bài rồi lại tiếp một bài.
Kiểu này là không muốn nói chuyện với mình đây mà. Thế là Trương Mẫn cũng cúi đầu, yên lặng đi cách nửa bước phía sau Từ Tư, không nhanh không chậm.
Lúc sắp đến lớp học, mọi người xung quanh bước nhanh hơn, từng bạn học lo lắng sợ trễ học lần lượt vượt qua họ. Từ Tư đột nhiên dừng lại, quay đầu, Trương Mẫn không kịp phản ứng, đâm sầm vào người Từ Tư.
“Chẳng nhìn đường gì cả”, sắc mặt Từ Tư trầm xuống, nhìn Trương Mẫn đang thất thần.
“Đi nhanh, sắp trễ rồi”, Từ Tư đưa tay bắt lấy cổ tay Trương Mẫn, bước chân tăng tốc, thấy Trương Mẫn vẫn chậm rì rì, lại nói: “Còn ngốc ở đó làm gì!”
Cuối cùng vẫn muộn, hai người một trước một sau bước vào lớp học, Từ Tư đi trước nói xin lỗi với giáo viên, hai người trực tiếp bước xuống băng ghế trống ở dãy cuối cùng.
Dù đã ngồi xuống, nhưng vừa đi lên tận tầng năm, vẫn còn thở mạnh, đầu Trương Mẫn đầy mồ hôi, mặt tái nhợt, Từ Tư ổn hơn một chút, móc một chiếc khăn tay trong túi ra ném cho Trương Mẫn: “Lau mồ hôi đi”
“Rõ ràng là do cậu ít tập thể dục”, Từ Tư thấp giọng kết luận.
Trương Mẫn từ chối cho ý kiến, anh phát hiện từ lúc này Từ Tư lại khôi phục dáng vẻ bình thường, trước đó dường như chỉ là ảo giác. Anh thoáng an tâm, lau xong mồ hôi xong liền gục xuống bàn thả lỏng.
“Này”, Từ Tư theo thường lệ lấy một hộp sữa và một chiếc sandwich nhét vào lòng Trương Mẫn. “Thở xong rồi hãy ăn”
“Còn cậu?”, Trương Mẫn nghiêng đầu nhìn Từ Tư.
“Cậu còn biết quan tâm tôi à?”, Từ Tư cười.
“Ăn thức ăn tôi mang cho cậu lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng nhớ đến tôi sao?”
Trương Mẫn chống người dậy, rũ mắt nghĩ nghĩ, mở gói sandwich ra, bẻ một nửa dưới bàn rồi đưa cho Từ Tư: “Cho cậu một nửa”
Thật ra mùi vị của sandwich cũng bình thường, Từ Tư không thích ăn, mang cho Trương Mẫn hoàn toàn là do thuận tiện, nhưng nửa cái bánh do Trương Mẫn đưa sang, miếng sandwich bình thường không có gì đặc biệt, lại khiến cho Từ Tư nhớ rất nhiều năm. Sau này, thậm chí hắn còn đi tìm quanh trường học, vẫn còn bán loại sandwich ấy, kiểu dáng cũng không khác, lại không còn cảm thấy được mùi vị như lúc này nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
JZ48 • Tư Mẫn • 《 Tiền Hiềm》
Fiksi Penggemar[Tư Mẫn] Tiền hiềm (hiềm khích cũ) Từ Tư x Trương Mẫn Tác giả: 蓝星超人少芬芬 Gương vỡ lại lành, song A. Translator: Na Beta: Kann Đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. Cover by @阿飘飘啊飘2333...
