14.
Rốt cuộc kế hoạch hẹn hò cuối tuần cũng không thành, sáng sớm chủ nhật, Từ Tư thức dậy trong khách sạn, mở to mắt đợi đến chín giờ, sau đó nghe Trương Mẫn thông báo hôm ấy có việc, không đi được. Giọng Trương Mẫn rầu rĩ trong điện thoại: “Xin lỗi, hôm nay… Em phải về nhà ba em một chuyến, anh về trường trước đi”
Từ Tư trả lời dứt khoát: “Không cần, không sao cả, anh đợi em về cùng. Khoảng bao giờ thì xong? Có muốn anh đi đón em không?”
“Chưa biết nữa, chắc là tối”
“Vậy thế nhé”, Từ Tư đáp. “Vậy anh không về trường, ở khách sạn đợi em”
Trương Mẫn bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, rồi đồng ý.
Từ Tư đợi cả ngày, quá chán nên nhắn vài câu cho Trương Mẫn, cũng không trông cậy Trương Mẫn sẽ nhắn lại. Lúc ăn trưa nhận được một tin nhắn thoại của Trương Mẫn, có vẻ như là cố trích chút thời gian để nhắn cho hắn. Xung quanh anh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được giọng nói Trương Mẫn: “Nếu thấy chán quá hay là anh về trước đi”. Từ Tư gửi ba câu ‘không muốn’ liên tiếp sang, hắn nằm trên giường khách sạn, nhàm chán nghịch điều khiển tivi đổi kênh liên tục.
—- “Vậy ăn cơm xong em về ngay, chắc khoảng chín giờ, anh đợi em nhé”
Từ Tư nhắm mắt lại, đặt điện thoại sang một bên, bên tai là âm thanh phát ra từ tivi, mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc thức lại lần nữa bên ngoài đã tối đen, Từ Tư hoảng hốt cầm điện thoại lên xem, đã hơn tám giờ, vẫn không có tin nhắn chưa đọc.
Từ Tư bật dậy khỏi giường, vội vàng mang giày mặc áo khoác vào, cầm điện thoại phóng ra cửa.
Vội vàng trả phòng, Từ Tư đứng ngoài cửa khách sạn gửi tin nhắn cho Trương Mẫn: “Về chưa? Mấy giờ đến?”
Trương Mẫn trả lời rất nhanh: “Chắc là muộn một chút rồi, khi nào đến em gọi thì anh xuống nhé”
Từ Tư vẫn luôn có trực giác vô cùng kỳ lạ, thất bại trong lần hẹn hò đầu tiên luôn mang điềm không tốt. Hắn đã sớm đứng đợi sẵn ở cửa, lại không nghĩ trông thấy một màn trước mắt.
“Anh Tiểu Mẫn!”, Trương Mẫn vừa bước xuống từ một chiếc xe xa lạ, liền có một cô gái ló đầu ra từ cửa sổ xe. “Lần sau cho em đến trường tìm anh nhé”. Trương Mẫn đứng bên ngoài xoay người, rõ ràng không chú ý đến Từ Tư, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đừng thế mà Na Na”
Cô gái bĩu môi, vô cùng tủi thân: “Lần nào cũng thế… Vậy tiễn anh đến đây thôi, tạm biệt anh Tiểu Mẫn”
Trương Mẫn gật đầu, vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn chiếc xe đi khỏi. Sau đó anh cúi đầu lấy điện thoại ra gọi điện, rồi ngạc nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc phía sau lưng.
Vừa quay đầu đã thấy Từ Tư đứng trước mặt anh. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai im lặng không nói gì.
Trương Mẫn nghĩ rằng Từ Tư sẽ nổi giận, hoặc ít nhất cũng nói vài câu, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ bước vài bước đến trước mặt anh, vẻ mặt trầm tĩnh: “Đi chưa?”
BẠN ĐANG ĐỌC
JZ48 • Tư Mẫn • 《 Tiền Hiềm》
Fanfiction[Tư Mẫn] Tiền hiềm (hiềm khích cũ) Từ Tư x Trương Mẫn Tác giả: 蓝星超人少芬芬 Gương vỡ lại lành, song A. Translator: Na Beta: Kann Đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. Cover by @阿飘飘啊飘2333...
