CHƯƠNG XLVII: TAARA X MINA: NƯƠNG TỰA

99 8 1
                                    

Căn phòng tối mò mò nằm cuối dãy chỉ hắt lên thứ ánh sáng xanh heo hắt ma mị từ những cỗ máy móc đang phát ra những âm thanh lách cách lạnh lẽo như tiếng kim loại gai người. Tên nhà bác học thở dài một hơi thoả mãn, cuối cùng thì cái dự án hắn mất ăn mất ngủ ngày đêm cật lực nghiên cứu cũng đã thành công mĩ mãn, chỉ thiếu mỗi nước thử nghiệm trên cơ thể sống.
Liếc mắt nhìn thứ dung dịch màu tím sáng đang sôi ùng ục trong ống nghiệm rồi lại quay đầu sang nhìn vật thí nghiệm dở sống dở chết, hắn không kìm được mà bật cười man rợ âm vang cả dãy hành lang hoang vắng.
-Ch... Chú ơi, n...nước...
Vật thể đang bị ghim chặt trên ghế, người gắn đủ thứ dây điện máy móc yếu ớt van xin hắn. Hắn cầm cây đèn ra, nhưng không phải để đáp ứng yêu cầu ấy. Hắn đặt cây đèn lên bàn, từ đó ta mới thấy được phần nào vật thể mới vừa lên tiếng.
Đó là một con người, hay cụ thể hơn là một cô bé. Chẳng thể nói được nó bao nhiêu tuổi, cho dù là nhận xét gì cũng chỉ trên phương diện mông lung mà thôi. Lý do là nếu chỉ nhìn lướt qua, chắc chắn ta sẽ tưởng nhầm nó là một cái xác đã bị vứt quăng quật ở đây hàng tháng. Da dẻ nó nhợt nhạt và trong suốt, người gầy trơ chỉ còn da bọc xương. Hai hố mắt sâu hoắm, thâm đem đến kinh dị, chỉ còn thấy dưới đáy hai con ngươi hồng mờ đục vô hồn như mắt người khiếm thị. Khuôn mặt "trẻ con" của nó không bầu bĩnh đáng yêu mà hóp lại, lộ rõ cả xương gò má. Mái tóc tím xen hồng bẩn thỉu rũ rượi xõa xuống mặt, nhìn tổng thể thì nó gần như chẳng phải con người nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên ầm ĩ báo hiệu cho hắn thời khắc đã tới. Hắn run run bơm đầy một ống thuốc, mắt không giấu nổi vẻ vui sướng.
Con bé dùng hết sức lực còn lại nắm lấy vạt áo hắn, thều thào cất lời lần nữa:
-Ch... Cháu muốn về nhà...
Chứng kiến sự đau đớn của con bé, hắn không những không đau xót mà còn mỉm cười tàn nhẫn, an ủi nó mấy câu dư thừa:
-Đừng lo, con gái của ta. Chúng ta sắp xong rồi...

Hắn đâm mũi tiêm vào cổ tay nó, bơm thứ dung dịch nóng bỏng vào

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Hắn đâm mũi tiêm vào cổ tay nó, bơm thứ dung dịch nóng bỏng vào. Con bé tội nghiệp cũng chỉ đành chấp nhận số phận nghiệt ngã, tuyệt vọng nghiêng đầu nhìn lượng dung dịch dần được đưa vào cơ thể.

Chút lượng cuối cùng được bơm vào người nó cũng là lúc những cơn co giật đau đớn bắt đầu hành hạ dày vò cái thân xác của nó. Người nó giật lên từng đợt dữ dội, đôi mắt trắng dã hoang dại, bọt mép sùi ra trắng xóa hai bên miệng. Chất hóa học ngấm sâu vào từng thớ thịt, từng ngõ ngách, xâm chiếm từng tế bào không thương tiếc. Nó cảm nhận được, nhưng không thể phản lại. Nó không còn chút sức lực nào, dù chỉ để kêu lên những lời cuối cùng.
Nó càng đau đớn vật vã, tên nhà bác học càng cất tiếng cười tàn nhẫn đến lạnh người. Cuối cùng thì... hắn đã thành công rồi sao?Đột nhiên, con bé sững lại, ngã vật xuống, im lặng. Không còn chút dấu hiệu gì của sự sống. Nhịp tim của nó giờ chỉ là một đường thẳng hiền thị trên cỗ máy.
-Khôngggggggggggggggg!!!

AOV X BL: Lời Nói Yêu Muộn Màng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ